Ngay lúc này, Tạ Quảng Bình tham lam nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tần Khuynh Mâu, nói với Tần Lập:
- Tần thế bá, năm ngoái Hứa Vô Chu và ta từng có đổ ước, năm nay nếu hắn không thi đấu lấy được thứ tự, sẽ giao sản nghiệp của Hứa gia cho ta. Hiện tại ta nhìn thấy hắn ngay cả đến cũng không dám đến, đừng nói lấy được thứ tự, Tần thế bá có nên thực hiện đổ ước hay không.
Thần sắc của Tần Lập càng thêm khó coi, nghiệt súc kia luôn thích gây sự. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, các gia chủ giống như cười mà không phải cười, rất hiển nhiên đều có ý nghĩ bỏ đá xuống giếng.
Gia chủ Tạ gia Tạ Đào cười nói:
- Chẳng lẽ Tần huynh ngay cả đổ ước của tiểu bối, cũng muốn nhúng một tay vào.
Tần Lập hít sâu một hơi, vừa định nói gì, lại nghe được một thanh âm truyền đến:
- Gấp gáp thực hiện đổ ước như vậy, vội vã lấy tiền của ta trở về trị bệnh bất lực tổ truyền của các ngươi sao?
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên hai tay đút vào túi, bộ dáng lười biếng, chậm rãi đi đến giữa sân.
- Hứa Vô Chu, ngươi nói cái gì?
Tạ Quảng Bình cả giận nói.
- Ta không nói gì, chỉ bội phục mẹ của ngươi. Ngay cả bệnh bất lực tổ truyền của Tạ gia ngươi cũng có thể chữa tốt, thần y nha.
Hứa Vô Chu khen.
- Tần huynh, đây chính là gia giáo nhà ngươi.
Tạ Đào cũng bị chọc giận, đứng lên chỉ vào Tần Lập cả giận nói.
Tần Lập nhíu mày, không có nghĩ Hứa Vô Chu lại dám đến, càng không nghĩ tới hắn lại dám nhục mạ Tạ gia như vậy.
Thành sự không có bại sự có thừa!
Hắn chuẩn bị quát tháo vài câu với Hứa Vô Chu, cho Tạ Đào mặt mũi để bảo trụ Hứa Vô Chu. Nhưng lại thấy Hứa Vô Chu dậm chân đi lên bệ đá.
- Không muốn lãng phí thời gian với các ngươi, Tạ gia phái ai thì bước lên, nhanh hoàn thành đổ ước, ta còn có việc.
Hứa Vô Chu nhìn Tạ Quảng Bình nói.
Giữa sân hoàn toàn yên tĩnh, đều sững sờ nhìn Hứa Vô Chu, cho dù võ giả ở trên đài đang đánh nhau lúc này cũng dừng lại.
- Phế vật này làm gì? Hắn thật dám lên đài!
- Ha ha ha, không sợ người khác một bàn tay đánh chết hắn sao?
- Ngu xuẩn này, sẽ không lại mù quáng tự tin chứ.
- Phế vật này thật dám lên đài, còn vọng tưởng lấy được thứ tự, cho rằng chúng ta không tồn tại sao?
- Một con sâu mọt, dùng các loại phương thức làm người khác buồn nôn!
- ...
Phía dưới sau khi yên tĩnh một lúc, bỗng tiếng cười vang sôi trào, nhìn Hứa Vô Chu như nhìn đồ đần. Người này là thứ đồ chơi gì, ở đây người nào không biết? Hắn còn có can đảm lên đài.
Tần Khuynh Mâu đứng ở đó, nhìn thiếu niên trên đài kia, đôi mi thanh tú chau lại, hắn muốn làm gì? Gây ra họa còn chưa đủ nhiều sao?
Tần Lập cũng xanh mặt, đến lúc nào rồi hắn còn tiếp tục nháo sự, Hứa đại ca sao lại sinh ra một người như vậy.
- Làm sao? Không ai đi lên sao?
Tiếng cười nhạo vẫn vang, nhưng Hứa Vô Chu giống như không nghe thấy nói, ánh mắt nhìn về phía Tạ Quảng Bình.
Tạ Quảng Bình cười ha ha nói:
- Ta đương nhiên sẽ thành toàn ngươi, Tạ Bình Thành, ngươi đi lên.
Lúc Tạ Bình Thành đi ngang qua bên cạnh, Tạ Quảng Bình thấp giọng nói:
- Có cơ hội thì phế bỏ hắn.
Tạ Bình Thành gật đầu, đi lên đài:
- Bắt đầu đi!
Nhìn Tạ Bình Thành muốn xuất thủ, Hứa Vô Chu hô:
- Chờ một chút!
- Ha ha ha! Còn tưởng tiểu tử này thật có dũng khí, cuối cùng vẫn không dám.
- Giống như những năm qua, lên đài liền sợ hãi.
- Phế vật chính là phế vật, chẳng lẽ các ngươi còn ôm lấy kỳ vọng với hắn sao?
- Là chúng ta sai.
- ...
Thời điểm Hứa Vô Chu hô dừng lại, giữa sân cười vang.
Tạ Quảng Bình nói với Tần Lập:
- Nếu hắn nhận thua, vậy Tần thế bá nên thực hiện đổ ước đi.
- Đã nói rồi, lấy tiền đi chữa trị bệnh bất lực gia truyền của ngươi không cần gấp gáp như thế.
Hứa Vô Chu nhìn Tạ Quảng Bình nói.
- Ta chỉ hơi nghi hoặc đổ ước của chúng ta một chút.
- Nghi hoặc chỗ nào?
Tạ Quảng Bình ước gì Hứa Vô Chu thật có can đảm, bằng không ngay cả cơ hội phế bỏ hắn cũng không có.
- Lúc trước chúng ta định ra đổ ước, ta không lấy được xếp hạng sẽ cho ngươi sản nghiệp Hứa gia. Nhưng chưa hề nói, ta lấy được xếp hạng, ngươi cho ta cái gì.
Hứa Vô Chu nói.
- Ngươi muốn cái gì?
Tạ Quảng Bình nói.
Hứa Vô Chu nói:
- Đương nhiên muốn công bằng, ta thắng ngươi đưa sản nghiệp Tạ gia cho ta.
Tạ Quảng Bình cười nhạo nói:
- Bại gia tử như ngươi cũng dám so sản nghiệp với Tạ gia ta. Nếu ngươi không hài lòng vụ cá cược này, ngươi có thể bỏ cuộc, không thi đấu ta liền thắng.
Hứa Vô Chu khẽ giật mình, nghĩ thầm Tạ Quảng Bình không theo lẽ thường ra bài như thế. Mình chỉ là một tên phế vật, ta nói ra như vậy ngươi hẳn phải đáp ứng mới đúng. Ngươi thông minh như vậy, rất không có gì vui nha.
- Bằng không giảm giá cho ngươi tiền đặt cược, một nửa gia sản thế nào?
Hứa Vô Chu nói.
Tạ Quảng Bình nói:
- Nếu ngươi không muốn so thì xuống đài.
- Một vạn lượng, như vậy hẳn là công bằng chứ.
Hứa Vô Chu nói với Tạ Quảng Bình.
Tần Vân Kiệt cũng nhịn không được đỏ mặt, gia hỏa này đang làm gì? Ở trên sân quyết đấu nói chuyện làm ăn sao? Hắn không ngại mất mặt sao?
- Ngoài tiền đang đánh cược, bồi thêm một ngàn lượng.
Tạ Quảng Bình cảm thấy hắn dùng phương thức buồn nôn kiếm cớ trốn tránh trận chiến, không muốn nhận đổ ước sao? Vậy quyết định tăng thêm chút ngân lượng để mọi người minh bạch mánh khoé của ngươi.
Tạ Quảng Bình vốn cho rằng Hứa Vô Chu sẽ tiếp tục kiếm cớ, nói quá ít sau đó phát cáu không cá cược nữa liền xuống đài.
Nhưng không nghĩ tới, Hứa Vô Chu nói:
- Cũng được, một ngàn lượng thì một ngàn lượng, có chút ít còn hơn không.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Hứa Vô Chu thật đáp ứng, Tạ Bình Thành sững sờ, sau đó đại hỉ. Hắn cười đắc ý, đột nhiên dùng chân đạp xuống đá xanh dưới chân, hung hăng lao về phía trước.
Một cước đạp xuống, đá xanh dưới chân hóa thành bột mịn, xuất hiện một cái dấu chân to lớn.
Một cước ra, đá cứng thành bột mịn!
- Hắc hắc, tiểu tử, không cần bị dọa đến tè ra quần.
Tạ Bình Thành hung hăng đánh về phía Hứa Vô Chu một quyền.
Nền đá dưới mặt đất trong nháy mắt rạn nứt, giống như mạng nhện lan tràn đến dưới chân Hứa Vô Chu.
Tạ Bình Thành âm lãnh cười một tiếng:
- Có sợ hay không?
Tất cả mọi người nhìn ra được, Tạ Bình Thành là cố ý dọa Hứa Vô Chu. Bọn hắn nhìn về phía Hứa Vô Chu, đều muốn nhìn thấy bộ dáng run rẩy của hắn.
Lực bộc phát của Hậu Thiên nhất trọng, mặt đất rạn nứt còn không làm cho Hứa Vô Chu thất kinh?
Nhưng Hứa Vô Chu đứng yên ở đó, mặc cho mặt đất rạn nứt đến dưới chân, hắn vẫn không nhúc nhích tí nào.
Tạ Bình Thành thấy đe doạ Hứa Vô Chu không có đưa đến hiệu quả, khẽ nhíu mày, lần nữa đánh ra một quyền, một quyền này trực tiếp đánh tới Hứa Vô Chu.