- Các ngươi vững tin có thể gϊếŧ ta như vậy, không sợ ta gϊếŧ các ngươi?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Ha ha ha!
Hai người giống như nghe được chuyện cười, cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa. Bọn hắn và Hứa Vô Chu ăn chơi đàng điếm bao nhiêu lần, đối với người này quá quen thuộc, hắn ngay cả một con gà cũng bóp không chết. Bọn hắn không thể lý giải, thằng ngu này mỗi ngày từ đâu tới tự tin?
- Đến, cho ngươi đao, ngươi tới gϊếŧ chúng ta.
Thạch Lỗi cười to, ném đao đến trước mặt Hứa Vô Chu.
- Ha ha ha, ngươi cầm lên nổi không?
Mặc dù Hứa Vô Chu biết hắn ở trong lòng tất cả mọi người rất rác rưởi, nhưng không nghĩ phế vật đến mức để cho người ta khinh thị như vậy. Có người tới gϊếŧ hắn, lại ném đao đến dưới chân để cho hắn gϊếŧ.
Quá làm người buồn nôn!
- Ha ha ha, nhặt đao lên đi, đến, chặt ta đi, chém chết ta, tính ngươi lợi hại.
Thạch Lỗi đi về phía Hứa Vô Chu, trước kia bọn hắn rất thích trêu chọc kẻ ngu này, đây là niềm vui của bọn hắn.
Một tên phế vật, coi như để hắn chặt, cũng chặt không trúng bọn hắn.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ thời gian tới gϊếŧ ta.
Thạch Lỗi đi về phía Hứa Vô Chu, dùng tay chỉ Hứa Vô Chu cười nói.
- Phế vật, chẳng lẽ ngươi ngay cả chém người cũng không dám. Cũng đúng, ngươi là ngay cả máu cũng không dám nhìn.
- Ai nha, lại cầm đao lên. Làm sao? Bị ta chọc giận muốn chặt ta, ha ha, nhanh chặt cho ta nhìn. Ngươi có dám không, không dám mà nói, bằng không ta đi đến trước mặt ngươi, để cho ngươi chặt?
Hứa Vô Chu cũng bị Thạch Lỗi mắng đỏ mặt: Đây rốt cuộc là vô năng đến mức nào, mới có thể để cho người khác khi nhục trào phúng như vậy, quá xấu hổ.
Nhìn thấy Hứa Vô Chu đỏ mặt, Thạch Lỗi cười càng khoa trương:
- Bị nói trúng đỏ mặt, Hứa Vô Chu, trước khi ngươi chết, chúng ta nói lời thật cho ngươi, ở trong mắt chúng ta, ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, ngu không ai cứu nổi. Làm sao? Nâng cao như vậy, sao không chặt...
Thạch Lỗi còn đang mỉa mai, đã thấy Hứa Vô Chu chặt xuống, trên mặt hắn mang theo mỉa mai, một đao như vậy hắn tuỳ tiện là có thể tránh đi.
Nhưng đao hạ xuống một nửa, tốc độ đột nhiên tăng vọt, loại tốc độ này nhanh đến để Thạch Lỗi biến sắc, hắn hoảng sợ muốn lui về sau, nhưng không còn kịp rồi, chỉ có thể lấy tay cản lại.
- A!
Một tiếng hét thảm, huyết dịch bắn ra, một cánh tay bị chặt đứt, Thạch Lỗi đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Mà lúc này, Hứa Vô Chu đi tới trước một bước, chân hung hăng giẫm lên đầu đối phương, mũi chân dùng sức, trực tiếp đâm vào trong mặt.
- Cho tới bây giờ chưa thấy qua có người mãnh liệt cầu người khác chém mình như thế, nguyện vọng như vậy ta há có thể không chìu.
Trong khi nói chuyện, lực lượng của Hứa Vô Chu lại tăng thêm mấy phần, huyết dịch đỏ thắm thuận theo chân của hắn chảy ra.
Một màn này phát sinh quá nhanh, Thạch Lỗi bị Hứa Vô Chu giẫm đến kêu rên liên hồi. Muốn giằng co, nhưng căn bản dậy không nổi.
- Buông đại ca của ta ra!
Sau khi Thạch Sâm thất thần, sắc mặt kịch biến, nhìn Hứa Vô Chu gầm thét hô.
- Tốt! Ta buông hắn ra!
Hứa Vô Chu nói xong, chân giẫm lên đầu Thạch Lỗi, hung hăng giẫm mạnh một cái, đầu Thạch Lỗi bị đạp lún vào trong mặt đất, chỉ để lại thân thể, có huyết dịch từ bên trong cuồn cuộn chảy ra.
Hứa Vô Chu làm xong những chuyện này, chùi chùi y phục dính máu, ánh mắt nhìn về phía Thạch Sâm nói.
- Ngươi còn không tranh thủ thời gian thay đại ca ngươi cảm tạ ta thỏa mãn nguyện vọng của hắn?
Nhìn đầu Thạch Lỗi lún vào trong đất, lại nhìn Hứa Vô Chu tay cầm trường đao rỉ máu, Thạch Sâm cảm thấy lạ lẫm.
Đây là Hứa Vô Chu nhát như chuột, thấy máu liền sợ hãi kia sao? Loại tàn nhẫn rợn người này, để đáy lòng của hắn phát lạnh.
Nhưng loại mờ mịt này chỉ kéo dài một lát, lập tức liền bị tức giận bao trùm:
- Ta muốn gϊếŧ ngươi!
Thạch Sâm dữ tợn, vung vẩy trường đao bổ về phía Hứa Vô Chu. Đại ca bị một cước đạp mạnh còn có đường sống sao? Hắn muốn báo thù cho đại ca!
Hắn cầm trường đao hung hăng chém về phía Hứa Vô Chu, tàn nhẫn bá đạo, một đao muốn chém Hứa Vô Chu thành hai khúc.
Hứa Vô Chu cười nhạo, quơ trường đao trong tay, không có chút xinh đẹp nào nghênh đón.
- Keng!
Hai thanh đao đυ.ng vào nhau, Thạch Sâm chỉ cảm thấy một cỗ cự lực va chạm đến, như nước sông vỡ đê cuồng bạo xông tới, trường đao của hắn trực tiếp rơi khỏi tay. Lực lượng cuồng bạo chấn đến cánh tay phát ra tiếng răng rắc, xương cốt trực tiếp đứt gãy.
- Điều đó không có khả năng!
Thạch Sâm dữ tợn gầm thét, hắn không thể nào tiếp thu được sự thật này. Hứa Vô Chu là ai? Hắn cực kỳ rõ ràng. Nhưng bây giờ... Một đao chấn vỡ cánh tay của hắn.
Hắn là võ giả Khí Huyết cảnh lục trọng, ở trong thế hệ trẻ tuổi Lâm An Thành, cũng coi là một tiểu cường giả. Nhưng bây giờ bị phế vật trong miệng tất cả mọi người một đao phế đi.
Ai mới là phế vật?
Hứa Vô Chu cũng không để ý hắn nghĩ như thế nào, đao chém tới lần nữa. Một đao này, hắn dùng là sống đao.
Thạch Sâm muốn trốn, nhưng không đường có thể trốn, một đao này của Hứa Vô Chu trực tiếp nện ở trên người hắn, hắn rõ ràng nghe được tiếng xương ngực của mình vỡ vụn, trong miệng máu chảy liên tục.
- Hiện tại có thể nói cho ta biết, ai phái các ngươi tới gϊếŧ ta rồi chứ?
Hứa Vô Chu hỏi Thạch Sâm, trường đao đặt ở trên cổ hắn.
Trên cổ cảm giác lạnh buốt để Thạch Sâm hoảng sợ đến cực điểm, bản năng cầu sinh để hắn gấp giọng nói:
- Là Tạ Quảng Bình, hắn muốn gϊếŧ ngươi.
Kết quả này đối với Hứa Vô Chu cũng không phải bất ngờ, Tạ Quảng Bình muốn có được Tần Khuynh Mâu muốn điên rồi.
- Lâm Thanh Từ là chuyện gì xảy ra? Cũng là Tạ Quảng Bình phái tới?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Không! Lâm Thanh Từ và Tạ Quảng Bình chỉ hợp tác, mục đích là không để cho ngươi với Tần Khuynh Mâu tiếp tục. Tạ Quảng Bình nói, Lâm Thanh Từ ngoại trừ mục đích này, còn có mục đích khác, cho nên mới không có trực tiếp gϊếŧ ngươi. Nhưng Tạ Quảng Bình nhịn không được, lúc này mới phái chúng ta tới gϊếŧ.
Thạch Sâm gấp giọng nói, sợ chậm trễ đao sẽ chém xuống.
- Lâm Thanh Từ còn có mục đích gì?
Hứa Vô Chu hỏi.
- Ta không biết, Tạ Quảng Bình không có nói với ta.
Thạch Sâm gấp giọng nói.
- Cầu ngươi buông tha ta, ta là bị Tạ Quảng Bình ép, Hứa huynh đệ, trước kia chúng ta là hảo huynh đệ, ta chưa từng nghĩ tới gϊếŧ ngươi.
- Nhưng vừa rồi các ngươi cầu ta gϊếŧ các ngươi nha. Chính bởi vì là hảo huynh đệ, ta mới phải thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi!
Hứa Vô Chu nói với Thạch Sâm.