Chương 48: Ý Nghĩa Của Giang Hồ

Nói xong, ánh mắt lão Từ chuyển động, nhìn Mai Ánh Tuyết từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì, vẻ mặt đáng khinh.

“Ngươi mua một người nữa là được.”

Lời này vừa muốn nói ra, nhưng Mai Ánh Tuyết nghĩ lại, lại mua một tỳ nữ, chẳng phải là còn phải vào nhà này chịu tội?

Câu này đến bên miệng, lại không nói được nữa.

Một hàng xóm hỏi: “Lão Từ, luôn nghe ngươi nói, con nhà ngươi ở quận Vũ An lăn lộn không tệ, người ta có thể coi trọng tỳ nữ này của ngươi?”

Lão Từ cười hê hê, nói: “Chướng mắt cũng không có gì, chờ nha đầu này lớn lên chút nữa, làm thông phòng nha đầu cho lão Từ ta, cũng có thể cho lão Từ gia ta đâm chồi nảy lộc, nối dõi tông đường.”

“Lão bất tử, thì ra ông có chủ ý này!”

Bà vợ Từ gia nghe vậy, trừng mắt nhìn lão Từ một cái, cũng không nói thêm cái gì.

“Ha ha!”

Các hàng xóm thấy thế, đều cười ha ha, lộ ra vẻ mặt hiểu ý.

Không có ai để ý tiểu cô nương quỳ ở trên mặt đất run bần bật, tiếng cười chung quanh Mai Ánh Tuyết nghe mà đặc biệt chói tai.

Tiểu cô nương ôm chặt lấy con chó vàng trong lòng.

Một người một chó, đều là nhỏ yếu bất lực như vậy, sống nương tựa lẫn nhau.

“Đi thôi.”

Tiếng của Trần Đường từ phía sau truyền đến.

Mai Ánh Tuyết thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, xoay người rời khỏi.

Từ đầu tới cuối, Trần Đường đều chưa đi vào ngõ nhỏ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.

Khác với chủ nhân cũ thân thể này là, khi trong lòng hắn sát khí càng mạnh, thường thường nhìn qua càng bình tĩnh.

Hơn nữa hắn biết, gϊếŧ người là chuyện phiền toái.

Muốn bớt chút phiền toái, thì phải làm sạch sẽ chút.



Khi nghe được hai chữ ‘Đi thôi’ này, tiểu cô nương quỳ gối tại chỗ đột nhiên run bắn cả người, như có phát hiện, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn.

Chỉ là phía trước có hàng xóm che mất, hốc mắt của nàng sưng đỏ, đôi mắt bị huyết lệ lấp đầy, tầm mắt mơ hồ, chỉ là mơ hồ nhìn thấy hai bóng lưng rời đi, biến mất ở đầu ngõ.

“Là ảo giác sao?”

“A Đường ca ca còn sống?”

“Sẽ không đâu, nếu là A Đường ca ca, hắn nhất định sẽ tới cứu ta, A Đường ca ca đã sớm chết rồi, bên người ta chỉ có Tiểu Hoàng.”

Tiểu cô nương thất vọng cúi đầu, ôm con chó vàng trong lòng, nhẹ nhàng trấn an.

...

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, dọc đường, Trần Đường và Mai Ánh Tuyết luôn trầm mặc.

Qua một lát, Mai Ánh Tuyết không có dự báo bước chân khựng lại, đột nhiên nói: “Có đôi khi, ta thực hận không thể một kiếm chém bọn hắn!”

Trần Đường có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Mai Ánh Tuyết rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn về phía Trần Đường, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, có chút thất thố dọa ngươi rồi nhỉ? Ta chính là trong lòng có tức giận, tùy tiện phát tiết một phen.”

“Ừm.”

Trần Đường gật gật đầu, nói: “Mỗi người đều có số, kệ đi.”

Mai Ánh Tuyết nhíu nhíu mày.

Lời lạnh lùng như vậy, không giống Trần Đường nói ra.

Nhưng rất nhanh, nàng nghĩ một chút cũng liền bình thường trở lại.

Trần Đường bởi vì cứu tiểu cô nương kia, suýt nữa mất mạng, cửa nát nhà tan, gặp biến cố như vậy, dù có một bầu nhiệt huyết, chỉ sợ cũng sẽ nguội lạnh.

“Ài.”

Nghĩ đến đây, Mai Ánh Tuyết có chút tâm phiền ý loạn, nói: “Ta chỉ tiễn ngươi đến đây, đi về trước.”

“Đa tạ.”



Trần Đường gật gật đầu, bước về trong nhà.

Ông lão béo cùng Thanh Mộc đứng ở nơi xa, khẽ nhíu mày.

Hai người bọn họ vốn là tính đi theo phía sau Trần Đường, quan sát một phen, không ngờ bất ngờ gặp được một màn vừa rồi.

Hai người cũng không ngờ Trần Đường sẽ nói ra một câu như vậy.

Tựa như rất khác với thiếu niên hơn hai tháng trước, gặp chuyện bất bình liền đứng ra kia.

Thanh Mộc nói: “Sư phụ, chúng ta cứu tiểu cô nương kia chứ?”

“Ừm.”

Ông lão béo nói: “Tiểu cô nương đó là người biết ân báo đáp, nó cho rằng Trần Đường đã chết, nhưng hơn hai tháng qua, nó vẫn nhớ việc này, muốn cầu cái công đạo cho một người chết. Con chó vàng đó bảo vệ chủ, cô nương cũng là thiện tâm, không chịu để con chó vàng gặp đòn hiểm, tình nguyện tự mình chịu roi quật.”

“Con cứu nó, tương lai nó cũng sẽ bỏ cả tính mạng đi bảo vệ con. Người như vậy, nên hưởng thụ phú quý cả đời, đi theo bên cạnh con, cũng sẽ không chịu ủy khuất gì.”

Thanh Mộc gật gật đầu, nói: “Sau khi cứu nó, con lập tức xuất phát, dẫn theo nó rời khỏi nơi đây.”

“Ta đi cùng mấy đứa.”

Ông lão béo nói.

Thanh Mộc kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, ngài không lưu lại quan sát hắn, cái gì nhập thần tọa chiếu, thế gian duy nhất.”

Ông lão béo mất hứng, cười cười trào phúng, nói: “Ai cũng có số, tùy nó đi.”

Đây chính là lời mới vừa rồi của Trần Đường.

Thanh Mộc nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông lão béo, nói: “Nghĩ hẳn bởi vì hắn hơn hai tháng trước từng gặp được tràng biến cố kia, cho nên mới thay đổi tâm tính, cũng có thể hiểu.”

Ông lão béo lộ vẻ mặt tiếc hận, nói: “Có lẽ thế. Nếu hắn là người thường thì thôi, rất nhiều việc có lòng mà không có sức. Hôm nay tập được một thân bản lĩnh, ngược lại nhiệt huyết nguội lạnh, không khỏi có chút đáng tiếc.”

“Cho dù nhập thần tọa chiếu, cũng không có gì hiếm lạ, thế gian chỉ là có thêm một người giang hồ tâm địa lạnh lùng, rất bình thường, thật là không thú vị.”

“Thanh Mộc.”

Tạm dừng một chút, ông lão béo hỏi: “Con biết lão phu những năm gần đây, vì sao luôn dẫn theo con du lịch khắp nơi không?”