Chương 46: Cô Bé Cùng Chó (1)

Đứa nhỏ mười mấy tuổi khıêυ khí©h, ở trong mắt hắn, thật sự quá yếu, hắn căn bản cũng chưa đặt ở trong mắt.

Toàn bộ quá trình, hắn thậm chí cũng chưa động đậy một ngón tay.

Trên thực tế, ở trong mắt người ngoài. Trần Đường cũng chỉ mười mấy tuổi, tuổi xấp xỉ với mọi người.

Chỉ là, một bên loạn hết cả lên, kinh hoảng thất thố, kêu rên liên tục.

Trần Đường bên này thong dong trấn định, trầm ổn cẩn thận.

Cho người ta cảm giác, tự nhiên là một trời một vực.

Mai Ánh Tuyết không tự giác nhìn Trần Đường thêm vài lần.

“Chúng ta đi!”

Mai Ánh Tuyết kéo cánh tay Trần Đường, ánh mắt nhìn ra ngoài một cái, ý bảo hai người thừa dịp hỗn loạn rời khỏi.

Trần Đường hiểu ý, cùng Mai Ánh Tuyết rời khỏi diễn võ trường, chỉ chốc lát sau, đã tới ngoài Mai Hoa võ quán.

“Vừa rồi làm sao vậy?”

Đến bây giờ, Mai Ánh Tuyết cũng không nghĩ ra, vẻ mặt cổ quái.

Một màn mới vừa rồi, rõ ràng là Cẩu Đại muốn lợi dụng hai con ác lang gây bất lợi đối với Trần Đường.

Chỉ là không biết như thế nào, hai con ác lang lại lâm trận lùi bước.

Hơn nữa, còn cắn ngược lại Cẩu Đại một phát!

Mai Ánh Tuyết theo bản năng nhìn về phía Trần Đường.

Trần Đường cảm nhận được ánh mắt Mai Ánh Tuyết, nói: “Dù sao cũng là ác lang, tràn đầy dã tính, khó có thể thuần dưỡng, điên lên ai cũng cắn.”

“Nhắm chừng là vậy.”

Mai Ánh Tuyết gật gật đầu.

Một màn vừa rồi, xảy ra ở ngay trước mặt nàng.

Trần Đường hầu như không nhúc nhích, đến lúc cuối cùng, tựa như mới ý thức được nguy cơ, quay đầu nhìn một cái.

Việc này hẳn là không quan hệ với Trần Đường.



Chỉ là, lần này gặp lại, Mai Ánh Tuyết phát hiện Trần Đường tựa như trở nên có chút khác biệt.

Lúc trước Trần Đường nhìn thấy nàng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, căn bản không dám đối diện với nàng.

Mà Trần Đường hôm nay, khi ngẫu nhiên nói chuyện, sẽ nhìn vào mắt của nàng.

Ánh mắt ôn hòa trong suốt, không có bất cứ tạp niệm gì, hoàn toàn khác với loại ánh mắt đáng khinh kia lúc Cẩu Đại nhìn nàng.

Trầm ngâm một phen, Mai Ánh Tuyết lộ vẻ mặt lo lắng, nói: “Ngươi thật sự không cân nhắc đến võ quán chúng ta sao? Hôm nay Cẩu Đại chịu đau khổ, chưa chắc có thể nuốt trôi cơn giận này.”

“Ngươi tới võ quán làm việc, dù sao có ta cùng cha ta, hắn không dám quá mức làm càn ở võ quán.”

Cẩu Đại?

Tên này đặt hay lắm, có thể so bì với Ngưu Nhị.

“Đa tạ ý tốt của Mai cô nương, hẳn là không có việc gì.”

Trần Đường uyển chuyển cảm ơn nhưng từ chối.

Mai Ánh Tuyết thấy Trần Đường vẫn kiên trì như cũ, liền không khuyên bảo nữa, chỉ là dặn dò một tiếng, nói: “Vậy ngươi bình thường phải cẩn thận một chút.”

Trần Đường gật gật đầu.

Ngay lúc này, tùy tùng kia cõng Cẩu Đại mồm đang lẩm bẩm, mặt không còn màu máu, lao ra khỏi Mai Hoa võ quán, chạy về phía bang Ác Lang.

Hai con ác lang cũng ngoan ngoãn theo ở sau lưng.

Nhìn thấy Trần Đường cùng Mai Ánh Tuyết ở cửa võ quán, hận ý trong đôi mắt Cẩu Đại càng tăng lên, cắn răng nắm tay, không nói một lời.

Mai Ánh Tuyết nhíu mày nói: “Việc này dù sao cũng là bởi ta dựng lên, ta đưa ngươi đi một chút, đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa.”

“Cũng tốt.”

Trần Đường lần này không chối từ.

Hai người dọc phố đi về phía nhà Trần Đường, không qua bao lâu, cách một chỗ ngõ nhỏ, nghe được bên trong truyền đến một đợt tiếng mắng, tiếng chó sủa.

“Tiện nha đầu, ngươi chạy, ta bảo ngươi chạy tiếp! Chỉ biết gây phiền toái cho lão tử!”

“Bốp! Bốp!”

Trong tiếng mắng, còn kèm theo tiếng roi quật vang dội.

Hai người bọn Trần Đường đều theo bản năng dừng bước, nhìn bên trong một lần.



Chỉ thấy chỗ cửa một căn nhà, một tiểu cô nương thân hình nhỏ gầy quỳ ở trên mặt đất, run bần bật, tóc rối bời, thấy không rõ mặt.

Chỉ có thể nhìn thấy tiểu cô nương áo rách quần manh, trên người bị quật ra từng vết máu, vết máu sớm thẩm thấu quần áo.

Một hán tử trung niên bốn năm mươi tuổi, một tay chống nạnh, một tay cầm roi, vừa miệng mắng, vừa quật.

Mỗi một roi đánh xuống, thân thể tiểu cô nương đều sẽ run lên một cái.

Tuy nói ở thế đạo trước mắt, mạng người ti tiện, loại chuyện này cũng không hiếm gặp.

Nhưng tận mắt thấy, Trần Đường vẫn khẽ nhíu mày, cảm thấy không khoẻ.

“Gâu gâu!”

Nam tử trung niên mỗi lần vung roi quật xuống, trong sân nhà kia đều sẽ truyền đến một đợt chó sủa điên cuồng.

“Ài.”

Mai Ánh Tuyết khẽ thở dài, nói: “Đây là tiểu cô nương kia hơn hai tháng trước ngươi liều chết cứu được.”

“A?”

Trong lòng Trần Đường chấn động.

Ngay tại đêm qua, hắn vừa mới gặp một cơn ác mộng.

Trong mơ có tiểu cô nương này.

Bộ dáng tiểu cô nương ôm hắn khóc, giống như ngay tại trước mắt.

Hắn chỉ biết, tiểu cô nương về sau được cứu.

Không ngờ, hôm nay lại gặp ở đây.

“Đây là có chuyện gì?”

Trần Đường nhíu mày hỏi.

Mai Ánh Tuyết nói: “Cô bé này thật ra là tỳ nữ người nhà này mua, ngày đó mua đồ trên đường, bị thiếu bang chủ bang Hắc Thủy nhìn trúng, muốn bắt đi.”

“Ngươi trúng hơn ba mươi đao, ngã trong vũng máu hôn mê bất tỉnh, cô bé này hướng về người xung quanh dập đầu cầu xin, muốn bảo người ta tới cứu ngươi. Đám người bang Hắc Thủy đứng ở đó, trước sau không ai dám tiến lên.”

“Vẫn là Mạnh bộ đầu của huyện nha dẫn người chạy tới, giằng co với bang Hắc Thủy một hồi, bang Hắc Thủy mới rời khỏi. Bang Hắc Thủy thế lực tuy lớn, nhưng cũng không tiện ở ngoài đường xung đột chính diện với người trong quan phủ.”