Chương 40: Thân Thích Nơi Khác

Mùa đông khắc nghiệt, ống khói trong nhà cũng chưa bốc khói.

Ý nghĩa trong nhà không có người.

Xem ra hai thầy trò kia đã đi rồi.

Điều này sớm ở trong dự kiến của Trần Đường.

Hắn ở lại trên núi tuyết chừng một tháng, ai có thể tiêu hao lại với hắn?

Lần này xuống núi, xem như trời xui đất khiến.

Hắn đưa Lý Quân Khinh đến dưới núi, cách nhà cũng chỉ mấy dặm, liền tính trở về ở một đêm.

Ngày mai đi Mai Hoa võ quán, trả Mai Ánh Tuyết ba mươi lượng bạc, xem như kết thúc một tâm sự.

Thuận đường ở trên chợ mua chút muối ăn linh tinh, lại về núi tuyết.

Trần Đường đẩy cửa vào sân, tay chân rón rét tới trước phòng, chưa trực tiếp đi vào, mà là dán sát cửa cẩn thận nghe ngóng.

Bên trong quả thật không có động tĩnh gì.

Đến đây, Trần Đường mới yên lòng, đẩy cửa mà vào.

Vừa mở cửa, chỉ thấy đôi thầy trò kia ngồi ở trước bàn đối diện cửa phòng.

Ông lão béo cười tủm tỉm nhìn cửa.

Thanh Mộc tay chống cằm, vẻ mặt buồn ngủ, mắt lim dim buồn ngủ, như nàng dâu nhỏ ở nhà khổ sở chờ phu quân trở về.

Trần Đường nhìn mà choáng váng.

Tình huống gì đây?

Có ý tứ gì?

Trần Đường nghẹn hồi lâu, chỉ vào lò bếp bên cạnh, nói: “Các, các ngươi ở lại trong phòng, không nhóm lò không sợ lạnh sao?”

“Vẫn ổn cả vẫn ổn cả.”

Ông lão béo vẫn cười ha ha, bộ dáng rất dễ nói chuyện.

“Đệ đệ, ngươi đi săn thú lâu như vậy, tỷ tỷ cũng sắp lo lắng gần chết rồi.”

Thanh Mộc ngoài miệng nói lo lắng, trên mặt lại mang theo vài phần đắc ý ‘Rốt cuộc đợi được ngươi’.

Trong lòng Trần Đường cười lạnh.



Tin ngươi mới là lạ.

Đợi một chút!

Trần Đường nhíu mày hỏi: “Ai là đệ đệ, ngươi là tỷ tỷ của ai?”

“Ta tên Trần Thanh Mộc, là đường tỷ (chị họ) của ngươi.”

Thanh Mộc chỉ vào ông lão béo, nói: “Sư phụ tên là Trần Thường, là đại bá của ngươi.”

Sau đó Thanh Mộc vẫy vẫy tay, cười khanh khách nói: “Mau tới ra mắt đường tỷ, bái kiến đại bá của ngươi.”

Thật hay giả?

Trần Đường bị giọng điệu khẳng định của nữ nhân này, nói làm có chút không dám xác định.

Dù sao hắn là xuyên việt tới đây, ký ức chủ nhân cũ của thân thể cũng không tính là hoàn chỉnh.

Hơn nữa, nếu thực là thân thích nào đó ở nơi khác, chủ nhân cũ của thân thể chưa từng gặp cũng bình thường, chỉ sợ chỉ có Trần Đại An mới biết được.

Sơn Trung Khách từng nói, ông lão béo này sẽ không hại ta, chẳng lẽ bởi vì hắn là đại bá của ta?

Trần Đường liếc nhìn sự giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất trong mắt Thanh Mộc, trong lòng không khỏi sinh nghi.

Không đúng.

Trong thiên hạ nào có chuyện khéo như vậy.

Ngày đó sau khi gϊếŧ người, gặp được hai người mang về nhà, qua một tháng, liền thành đại bá cùng đường tỷ của hắn?

“Đừng nói nhảm nữa.”

Trần Đường vào nhà đóng cửa, không bận tâm hai người, đi qua đặt vào bếp lò chút củi, nhóm lửa.

Thanh Mộc cười nói: “Không tin ngươi có thể ngày mai ra ngoài hỏi một chút, tìm bộ đầu huyện Thường Trạch, hoặc là đi tìm vị tiểu thư Mai gia kia.”

Trong lòng Trần Đường càng thêm không tin, nhưng biết việc này tất có kỳ quái.

“Chuyện là thế nào, nói một chút đi.”

Trần Đường tới trước bàn, ngồi xuống.

Ông lão béo nói: “Ngươi sau khi đi chưa được mấy ngày, liền có một vị bộ đầu trong huyện tới nhà.”

“Vị bộ đầu kia, đến tra án đêm đó?”

Trần Đường nhíu mày hỏi.



Ngày ấy hắn làm coi như sạch sẽ, không ngờ, nhanh như vậy đã có bộ đầu huyện Thường Trạch tìm tới cửa.

Theo lý mà nói, không nên hoài nghi đến trên đầu hắn mới đúng.

“Họ Mạnh.”

Thanh Mộc nói: “Ngươi yên tâm, không có ai hoài nghi ngươi. Vụ án đêm đó, đã sớm sống chết mặc bây.”

“Hắn tới nhà chỉ là an ủi một phen dân chúng trong huyện, đến chỗ này, sư phụ lo lắng thêm chuyện, ta liền bịa cái thân phận, nói chúng ta là thân thích ở nơi khác của ngươi, vừa mới vào thành chưa bao lâu.”

Trần Đường bĩu môi, nói: “Vị Mạnh bộ đầu kia dễ dàng như vậy đã tin?”

Ở Càn quốc, bình dân lui tới, phải có lộ dẫn, ai làm trái, trị tội theo luật.

Như là thầy trò hai người ông lão béo từ nơi khác tới đây, không có ai điều tra còn tốt, nếu là tra tới trên đầu, không thể thiếu một phen phiền toái.

Thanh Mộc cười nói: “Sư phụ chính là người từng trải, làm giả lộ dẫn, còn không dễ dàng.”

“Sau đó thế nào?”

Trần Đường hỏi: “Vị Mạnh bộ đầu kia chưa hỏi chuyện vụ án đêm đó sao?”

“Không.”

Thanh Mộc nói: “Nói hai ba câu liền đuổi hắn đi rồi.”

Ông lão béo đột nhiên nói: “Vị Mạnh bộ đầu kia không đơn giản, tuy không nhắc một câu nào về vụ án, nhưng lần đó tới nhà, quả thật có ý thăm dò.”

Trần Đường trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thanh Mộc hỏi: “Ngươi vừa rồi sao lại nhắc tới Mai gia tiểu thư?”

Theo lý mà nói, bọn họ hẳn là không có quan hệ gì với Mai Ánh Tuyết.

Thanh Mộc mỉm cười, nói: “Một tháng qua ngươi không có nhà, vị Mai cô nương kia từng tới vài chuyến, thăm dò tin tức của ngươi.”

“Ồ?”

Trần Đường hơi kinh ngạc.

Sau đó hắn nghĩ lại một chút, mình thiếu người ta ba mươi lượng bạc, sau đó liền biến mất không thấy.

Đổi là ai, cũng lo lắng hắn ôm nợ trốn.

“Ngươi cùng vị Mai gia tiểu thư này là quan hệ thế nào?”

Trong mắt Thanh Mộc hừng hực thiêu đốt sự hóng hớt, tò mò hỏi: “Các ngươi đã sớm quen biết, ái mộ lẫn nhau? Chỉ là bởi vì gia thế chênh lệch, mới không thể ở bên nhau?”

Cái này nghe sao giống tình tiết máu chó vậy.