Chương 38: Sính Lễ (1)

Trần Đường đặt Lý Quân Khinh ở một bên, hít sâu một hơi, chuẩn bị tìm thời cơ, vận dụng thần chiếu chi lực, thử xem có thể chém gϊếŧ gã hay không!

Thực lực văn sĩ mặt trắng này vượt xa hắn.

Chỉ sợ không chỉ bát phẩm.

Mặc dù vận dụng thần chiếu chi lực, Trần Đường cũng không có nắm chắc.

Hai người giằng co một lát, liền đột nhiên ra tay!

Chẳng qua, Trần Đường lao về phía văn sĩ mặt trắng, văn sĩ mặt trắng lại hướng tới Lý Quân Khinh bên cạnh phóng đi, kiếm quang lạnh thấu xương.

Một kiếm này tốc độ cực nhanh, cắt về phía cổ Lý Quân Khinh!

“Cẩu tặc, quá vô sỉ!”

Trần Đường thấy một màn như vậy, không khỏi rống to một tiếng, tung người nhảy lên, nháy mắt tiến vào trạng thái thần chiếu, linh đài kỳ ảo!

Mọi thứ chung quanh đều hiện ra dị thường rõ ràng, thanh kiếm kia của văn sĩ mặt trắng tựa như cũng chậm lại!

Cả người Trần Đường lao tới trên người Lý Quân Khinh, thuận thế lăn một vòng ở trên đất tuyết, tránh đi mũi kiếm của văn sĩ mặt trắng.

“Ồ?”

Văn sĩ mặt trắng khẽ ồ một tiếng, lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Trên thực tế, ngay tại thời điểm Trần Đường lao về phía Lý Quân Khinh, hắn đã thu tay lại.

Nhưng vừa rồi động tác của Trần Đường đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, mặc dù gã không nương tay, chỉ sợ cũng không thương tổn được người này.

Trần Đường ôm Lý Quân Khinh, lăn một vòng ở trên đất tuyết, xoay người bật dậy, nhìn chằm chằm văn sĩ áo trắng cách đó không xa, trong lòng nghi hoặc.

Hắn vừa mới phát hiện, văn sĩ áo trắng tựa như có ý thu chiêu nương tay.

“Ha ha, tiểu huynh đệ thân thủ thật tốt.”

Văn sĩ áo trắng thu kiếm, hướng về Trần Đường chắp tay ôm quyền, cười nói: “Tại hạ Lý Trọng Mưu, mới vừa rồi đã đắc tội nhiều, mong tiểu huynh đệ chớ trách.”

“Họ Lý?”



Trong lòng Trần Đường khẽ động.

Lý Quân Khinh ngủ say nữa, trải qua một phen lăn lộn như vậy, cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Lý Quân Khinh đứng dậy, nhìn thấy văn sĩ áo trắng trước mắt, tuy trong đôi mắt đẹp vẫn mang theo một tia mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra người này, khẽ hô lên: “Nhị ca, sao ngươi tới đây?”

Ánh mắt Lý Trọng Mưu nhìn Lý Quân Khinh, có chút trách cứ, cũng mang theo một tia cưng chiều, nói: “Đâu chỉ là ta, đại ca, Tam đệ đều dẫn theo người như phát điên tìm ngươi khắp nơi, nếu không phải chúng ta ngăn đón, cha cũng muốn ra khỏi thành tìm muội rồi.”

“A.”

Trong lòng Lý Quân Khinh tự trách, thấp giọng nói: “Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”

Sau đó nàng tựa như lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Trần Đường bên cạnh, nói: “Nhị ca, hôm nay may mắn gặp được Trần huynh, cứu mạng ta, bằng không nhị ca thực sự không gặp được ta rồi.”

Lý Trọng Mưu nghe được hai chữ ‘Trần huynh’, cũng không bất ngờ.

Hắn vừa rồi liền đoán ra, Tô Mặc cái tên này tám phần là giả.

Hắn lúc ban đầu nhìn thấy Lý Quân Khinh ghé vào trên người Trần Đường, sắc mặt ửng hồng, bất tỉnh nhân sự, thầm nghĩ không ổn.

Còn cho rằng Lý Quân Khinh đã gặp độc thủ.

Hơn nữa Trần Đường cõng người đi về phía huyện Thường Trạch, Lý Trọng Mưu càng có khuynh hướng người này mưu đồ gây rối.

Chỉ là, hắn trước giờ trầm ổn, chưa tùy tiện ra tay, mới có một phen thử vừa rồi.

Từ trong miệng Lý Quân Khinh biết được, Trần Đường là ân nhân cứu mạng của nàng, Lý Trọng Mưu nhất thời nghiêm nghị, một lần nữa tiến lên, hướng tới Trần Đường ôm quyền, khom người cúi đầu, nghiêm mặt nói: “Đa tạ Trần huynh đệ cứu xá muội, ân tình lần này, khắc sâu trong lòng.”

“Không có gì.”

Trần Đường tùy ý khoát tay.

“Ca ngươi đã đến, ta đi trước đây.”

Trần Đường đưa người an toàn đến nơi, cũng buông xuống được một tâm sự, cất tiếng chào, liền xoay người rời đi.

Lý Quân Khinh nhìn bóng lưng Trần Đường, mím môi không nói, do dự một lát, vẫn giương giọng hỏi: “Trần huynh, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

“Hẳn là có thể đi.”

Trần Đường nói: “Có cơ hội đi quận Vũ An, không chừng sẽ gặp.”



Lý Trọng Mưu chú ý tới sự không nỡ trong đôi mắt Lý Quân Khinh, ý niệm xoay chuyển, bước nhanh tiến lên, từ bên hông cởi xuống một tấm lệnh bài, đưa cho Trần Đường nói: “Trần huynh, xin hãy nhận lấy tấm lệnh bài này, tương lai tới quận Vũ An, cầm lệnh bài đến Lý phủ, liền có thể tìm được chúng ta.”

“Lý phủ?”

Trong lòng Trần Đường lướt qua một tia nghi hoặc.

Ở thế đạo này, trong nhà có thể gọi phủ phần lớn đều không đơn giản, không giàu có cũng tôn quý.

Vốn, Trần Đường nghe Lý Quân Khinh nói, nàng từng bị người ta từ hôn, lại lọt vào dị nghị, còn tưởng rằng nhà nàng cũng rất bình thường.

Hôm nay xem ra, hẳn là gia đình phú quý.

“Được.”

Trần Đường cũng không chối từ, nhận lấy nhét vào trong lòng.

“Đi đây.”

Trần Đường khoát tay, một lần nữa lên đường.

Không qua bao lâu, liền biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.

Lý Quân Khinh nhìn phương hướng Trần Đường rời đi, thật lâu không nói.

“Người cũng đi rồi, còn nhìn à.”

Lý Trọng Mưu cười trêu chọc một câu.

Lý Quân Khinh nghe vậy phục hồi tinh thần lại, mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lý Trọng Mưu.

Lý Trọng Mưu mỉm cười, hỏi: “Còn có thể cưỡi ngựa không?”

“Hẳn là có thể.”

Lý Quân Khinh cảm thụ tình trạng thân thể một phen, trong lòng ngạc nhiên.

Trước khi ngủ, nàng còn không có sức lực, tâm thần suy yếu, mắt cá chân cũng đau dữ dội.

Nhưng sau khi tỉnh ngủ, chẳng những vết thương khép lại, mắt cá chân cũng không đau như vậy nữa, thậm chí đã hết sưng, toàn thân ấm áp, tràn ngập khí lực.