Chương 31: Đồng Bì (1)

Hắn dù sao cầm đao trong tay, thế công mãnh liệt, nắm giữ chủ động tuyệt đối.

Mà thiếu niên đối diện này, ở dưới đao pháp của hắn, chỉ có thể né tránh xê dịch, không chút sức đánh trả.

Bá! Bá! Bá!

Bác Nhan mang đao pháp thi triển ra hết, chỉ thấy ánh đao lóe lên, làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn.

Bóng người Trần Đường bị ánh đao bao phủ, né tránh xê dịch, động tác mau lẹ, nhìn qua tựa như có chút chật vật, trước sau không thể lao ra.

Giao thủ giữa hai người, nhìn như kịch liệt hung hiểm.

Nhưng giờ phút này, ba người ở đây lại là tâm tư khác nhau.

Lý Quân Khinh nhìn không dời mắt, nín thở tập trung, trái tim treo ở giữa không trung, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Thủ lâu nhất định sơ hở, thiếu niên này sắp không chống đỡ được rồi, làm sao bây giờ?”

“Dù sao cũng là tay không, thân thể máu thịt, ngăn không được lưỡi đao sắc bén, hắn căn bản không có cơ hội.”

“Hắn gặp được kiếp nạn này, dù sao cũng là bởi ta dựng lên, nếu vì thế đánh mất tính mạng, Lý Quân Khinh ta cả đời cũng khó an lòng!”

Ý nghĩ xoay chuyển tới đây, Lý Quân Khinh siết chặt hai nắm tay, tựa như làm ra quyết định gì.

Bác Nhan còn đang tiến công, nhưng trong lòng lại càng lúc càng chột dạ.

Hắn đã dùng hai lượt Khoái Đao Thập Tam Thức, thế mà không thương tổn được thiếu niên này mảy may, thời điểm tốt nhất, cũng chỉ là chém đứt một mảng góc áo!

Đánh lâu không được, đối với thể lực của hắn là tiêu hao thật lớn, đao pháp cũng không mau lẹ sắc bén như lúc ban đầu.

Tiêu hao dần như vậy, không đợi hắn chém ngã người này, chỉ sợ mình mệt gục ngã trước.

Trần Đường âm thầm nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm.

Hắn trước sau chưa phản kích, một mặt muốn thử xem thân thủ của cửu phẩm võ giả.

Một mặt, nhìn thấy khoái đao của đối phương, thấy cái mình thích là thèm, muốn tăng thêm kiến thức.

Nhưng người này lăn qua lộn lại chỉ mấy chiêu như vậy, còn lặp lại hai lần.

Lúc này, đã bắt đầu lần thứ ba rồi.

Khoái đao cũng không nhanh, còn càng lúc càng chậm.

Không có hậu thủ sao?

Trần Đường dần dần có chút không kiên nhẫn.



“Ngươi sao không dùng đòn sát thủ, là không có sao?”

Trần Đường nhịn không được hỏi.

Bác Nhan nghe vậy, mặt đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, hận nghiến răng nghiến lợi.

Quá con mẹ nó vũ nhục người ta!

Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên lao tới, xông vào chiến trường.

Lại là Lý Quân Khinh thừa dịp đao pháp Bác Nhan hơi dừng lại, lộ ra sơ hở, dùng hết khí lực toàn thân lao tới, ôm lấy eo bụng Bác Nhan, trong miệng hô: “Ngươi chạy mau, đừng để ý ta!”

Trần Đường: “? ? ?”

Nữ nhân này đang làm gì?

Bác Nhan kia càng đánh càng nghẹn khuất, đầy một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đột nhiên bị người ta ôm lấy, không chút nghĩ ngợi, trở tay là một đao!

Phập!

Huyết quang loe slên.

Một đao này chém vào trên cánh tay Lý Quân Khinh.

Máu tươi nháy mắt thấm ướt áo bông, một đao này thương tổn tới xương!

May mắn là hắn sau khi đại chiến, thân thể suy yếu, khí lực không đủ, hơn nữa tư thế này khó có thể vung đao.

Nếu không, chỉ là một đao hạ xuống, đã có thể chặt đứt cánh tay Lý Quân Khinh!

Bị thương nặng, hốc mắt Lý Quân Khinh đỏ lên, nhưng lại chưa rêи ɾỉ một tiếng nào, chỉ là mím môi, vẻ mặt cuống lên nhìn Trần Đường.

Nàng đã không còn sức kiềm chế Bác Nhan.

Nữ nhân này mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng cũng tính là trượng nghĩa, cứu không uổng.

Trần Đường cất bước tiến lên, mắt hổ trợn tròn, quát to một tiếng: “Đến nạp mạng!”

“A!”

Bác Nhan giãy thoát Lý Quân Khinh, thấy Trần Đường lao tới, cũng rống to một tiếng, hai tay nắm đao, hướng về phía trước bổ xuống!

Hô!

Trần Đường một đòn hổ bộ lao vào, cánh tay trái đón đỡ cổ tay Bác Nhan, tay phải nắm lại, hướng về ngực hung hăng đâm!



Hắc Hổ Toản Tâm!

Bác Nhan giơ đao quá đỉnh đầu, liền ý nghĩa trước ngực mở rộng.

Ầm!

Răng rắc!

Trần Đường tung một cú đấm vào ngực Bác Nhan, đầu tiên là phát ra một tiếng vang trầm, ngay sau đó là tiếng nứt xương dọa người!

Ngực Bác Nhan sụp xuống một khối lớn.

Lý Quân Khinh thấy rõ.

Sau lưng Bác Nhan gấp khúc, đột nhiên nổi lên một cục máu thịt!

Chỉ là một quyền, hầu như đánh thủng ngực Bác Nhan!

Bác Nhan trừng lên đôi mắt che kín tơ máu, tràn đầy sự khó có thể tin, miệng trào bọt máu, tựa như muốn nói gì.

Cuối cùng vẫn là chưa nói một lời nào, ngã xuống mà chết!

Giờ phút này, Lý Quân Khinh mới như ở trong mộng tỉnh lại, hiểu rồi.

Thực lực cuảngười này, còn ở trên Bác Nhan.

Cho dù tay không, cũng có thể đánh gϊếŧ gã!

Hành động vừa rồi của mình, trái lại tỏ ra có chút dư thừa, còn chịu một đao vô ích, đau dữ dội.

Lý Quân Khinh nhìn vết thương cánh tay còn đang đổ máu, âm thầm nhíu mày.

Nàng muốn băng bó vết thương một phen để cầm máu, nhưng một tay thật sự bất tiện.

Vừa mới trải qua một phen đại chiến, mắt cá chân nàng sưng phù, cũng không còn sức lực gì cả, rất hư yếu.

Trần Đường bắt đầu tìm kiếm ở trên thi thể Bác Nhan.

Lý Quân Khinh nhìn một lần, trong lòng than khẽ.

Nàng muốn tìm Trần Đường hỗ trợ một chút, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, thụ thụ bất thân.

Vết thương của mình ở trên vai, nếu là bảo người ta tới băng bó, hai người nhất định cách rất gần, nàng thật sự xấu hổ mở miệng.

Người này tựa như cũng chưa lưu ý việc này.

Ài, bỏ đi.