Chương 28: Ai Là Con Mồi (1)

Một khi thân ở giữa không trung, không có điểm phát lực, liền rất khó trốn tránh.

Mà hắn vận sức chờ phát động, một mũi tên này nhất định trúng!

Mặc dù người trước mắt này có thể ngăn cản được, thân hình cũng sẽ bị cản trở, mũi tên của ba thợ săn còn lại sẽ một lần nữa bắn tới!

Luân phiên như thế, đối phương căn bản không có cơ hội thở dốc.

Vù!

Hắn buông dây cung, mũi tên dài bắn về phía Trần Đường giữa không trung.

Trần Đường thân ở giữa không trung, mắt thấy một mũi tên này bắn tới, không chút hoang mang, dốc hết khả năng, nghiêng đầu né tránh!

Vù!

Mũi nhọn của tên, từ má Trần Đường cọ qua.

Nhưng kỳ quái là, chưa có bất cứ vết máu nào hiện ra, ngược lại phát ra một tiếng động tĩnh kim loại giao kích.

Trên gương mặt Trần Đường cũng chỉ lưu lại một vệt trắng.

Một tháng qua khổ tu, ngày đêm chém gϊếŧ với mãnh thú, vô số lần sinh tử kí©h thí©ɧ tôi luyện, rốt cuộc thể hiện ra hiệu quả đáng sợ!

Khoảng cách hai bên, vốn đã không đủ mười trượng.

Nay, một mũi tên của người này thất bại, tốc độ Trần Đường không giảm, nhảy lên không, giống như mãnh hổ xuống núi, uy phong nghiêm nghị, đảo mắt đã bổ nhào tới phụ cận!

Người này còn muốn giương cung cài tên, đã không kịp.

“A nha!”

Thợ săn này cả kinh biến sắc, la lên một tiếng.

Đánh người đánh mật trước.

Người này dũng khí vừa yếu đi, liền không có sức phản kháng nữa.

Trần Đường từ trên không nhảy xuống, rống to một tiếng, đánh ra Hổ hình Phách Quyền, giống như cây rìu lớn chẻ núi, chém thẳng đầu!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên!



Khuôn mặt của thợ săn này bị một cú đấm của Trần Đường đánh lõm xuống, hoàn toàn biến dạng!

Trong chớp mắt, máu tươi văng tung tóe.

Sau tạm dừng ngắn ngủi, người này bị bổ ra xa mấy trượng, lăn vài cái ở trên đất tuyết, phơi thây tại chỗ!

Hơn hai tháng ren luyện, Trần Đường sớm thoát khỏi trói buộc kiếp trước, cũng rút đi sự thuần phác của chủ nhân cũ thân thể này, khi động thủ, giống như sấm sét, sát phạt quyết đoán!

Mặc kệ giữa nhóm người này có ân oán gì, đối phương muốn gϊếŧ hắn, hắn không cần thiết nương tay!

Cung tên của bốn thợ săn uy hϊếp quá lớn.

Cung một thạch kéo căng, lực lượng mạnh mẽ, trong vòng trăm mét, mặc dù chống lại cửu phẩm võ giả, cũng đủ để bắn thủng họ!

Chỉ có mau chóng giải quyết một thợ săn, lui vào rừng núi, mượn dùng địa thế rừng cây, mới có khả năng thoát khỏi hiểm cảnh.

Vù!

Tiếng mũi tên nhọn lại lần nữa vang lên.

Thân hình Trần Đường lao đi, lại lần nữa rời khỏi chỗ ban đầu, tránh đi mũi tên dài phía sau, đồng thời thuận tay nhặt lên cung tên của thợ săn này.

Lý Quân Khinh đang hướng về núi rừng khi tới đây rút lui, mà nam tử cầm đao kia theo sát sau đó.

Thân hình Trần Đường khẽ động, cũng hướng về núi rừng lao đi.

Vào núi rừng, mượn dùng cây cối yểm hộ, uy hϊếp từ cungtên của ba thợ săn sẽ hạ xuống thấp nhất.

Đã muốn gϊếŧ hắn, vậy đều đừng đi nữa!

Nhiệm vụ của Bác Nhan, chỉ là bắt sống Lý Quân Khinh.

Cho nên, hắn bỏ lại người bên cạnh, ngay lập tức hướng về Lý Quân Khinh đuổi theo.

Về phần người khác sống chết, không liên quan với hắn.

Huống chi, bốn thợ săn Tuyết Lĩnh kinh nghiệm phong phú đối phó một thiếu niên tay không, giống như vây bắt con mồi, có thể dễ dàng săn gϊếŧ.

Lý Quân Khinh kia giống với hắn, đều là cửu phẩm võ giả.

Nhưng ở trước đó, đối mặt năm người bọn họ liên thủ, Lý Quân Khinh căn bản đánh không lại, chỉ có thể cướp đường mà chạy, cuối cùng rơi vào hang băng.

Bác Nhan vốn cho rằng Lý Quân Khinh đã chết, nhiệm vụ lần này thất bại.

Nhưng khi bọn họ lợi dụng dây thừng, cọc băng chậm rãi xuống trong hang băng, lại phát hiện Lý Quân Khinh sớm mất đi tung tích, ngay cả thi thể cũng không có.



Bác Nhan ý thức được, Lý Quân Khinh hẳn là còn sống!

Tam Thiên Tuyết Lĩnh hoàn cảnh hiểm ác, lại thêm mãnh thú thường lui tới.

Lý Quân Khinh bị thương, hành lý bên người sớm vứt bỏ, không có binh khí, không có đồ ăn thức uống, trời rét đất lạnh, muốn sống sót, nàng nhất định phải nhanh một chút đi ra khỏi Tuyết Lĩnh.

Vì thế hắn cùng với bốn thợ săn bàn bạc, chọn sẵn con đường, mai phục ở đây, lẳng lặng chờ.

Quả nhiên, đã chờ được chánh chủ!

Về phần thiếu niên lúc trước, Bác Nhan căn bản chưa đặt ở trong mắt, gϊếŧ là được, đỡ phiền toái.

“Ngươi chạy không thoát!”

Mắt thấy Lý Quân Khinh khập khiễng, sắp sửa chui vào núi rừng, Bác Nhan quát to một tiếng, vươn bàn tay, gập ngón tay thành trảo, chộp về phía đầu vai Lý Quân Khinh!

Vù!

Đột nhiên!

Bên tai truyền đến một tiếng vang lạ.

Bác Nhan biến sắc, vội vàng dừng bước, vặn người sang bên, trở tay một đao, hướng tới bên cạnh hung hăng chém xuống!

Rắc!

Một đao bổ trúng chỗ đuôi mũi tên, lưỡi dao sắc bén, trực tiếp chặt đứt mũi tên.

Toàn thân Bác Nhan chấn động, biến sắc hẳn.

Một mũi tên này, dọa hắn toát mồ hôi lạnh.

Một đao này bổ vào chỗ đuôi mũi tên.

Cái này ý nghĩa, hắn vừa rồi nếu là chậm một chút, mũi tên này đã lướt qua lưỡi đao, bắn thủng đầu hắn!

Càng đáng sợ hơn là, trên mũi tên này bộc phát ra lực lượng thật lớn.

Hắn một tay cầm đao, chém lên mũi tên, vậy mà lại cảm giác cánh tay bị chấn động hơi phát tê!

Ánh mắt Bác Nhan nhìn về phía mũi tên bắn tới, con ngươi co rút lại.

Thiếu niên vừa rồi chẳng những chưa chết, hơn nữa cầm cung tên, đang lao tới bên này, vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí!