Chương 16: Vô Dục Tắc Cương (Không Có Ham Muốn Thì Tâm Hồn Tự Ngay Thẳng) (2)

Trần Đường hơi gập hai chân, hai mắt không tự giác lộ ra hung quang, nhìn thẳng phía trước, hai tay tạo thành móng vuốt vươn về phía trước, chợt bổ tới!

Ngay sau đó, hai cánh tay đột nhiên hướng hai bên phát lực, hổ trảo xé rách!

Mãnh Hổ Xuất Hiệp (mãnh hổ rời khe)!

Một chiêu này, không chỉ có cánh tay, ngay cả cơ thịt trước ngực, hai bên xương bả vai, trên lưng cũng theo đó căng lên, bùng nổ!

Một lần này, phải hung, phải mãnh!

Phải có khí thế cùng quyết tâm phá vỡ l*иg giam!

Một chiêu này qua đi, Trần Đường rõ ràng cảm giác cơ bắp hai cánh tay, trước ngực sau lưng có chút cảm giác tê mỏi nóng lên, lực lượng cũng có sự tăng trưởng.

Trần Đường giống như không biết mệt mỏi, một lần lại một lần diễn luyện Phục Hổ Quyền, cả người hơi nóng bốc nghi ngút, trong gió lạnh, cả người đều bao phủ một tầng sương mù.

Dũng mãnh tinh tiến, chí nguyện vô quyện!

Đêm qua tuy nói có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, nhưng cũng khiến hắn ý thức được chỗ không đủ của mình.

Muốn tiếp tục sinh tồn trong thế đạo này, hắn không thể lơi lỏng.

Qua một canh giờ, sắc trời dần sáng, gió dừng tuyết thôi rơi.

Trần Đường thu thế, nghỉ ngơi một lát mới ra ngoài, trên đường cân nhắc một hồi, đi phụ cận hiện trường xảy ra vụ việc đêm qua xem trước một chút.

Chủ yếu là thăm dò.

Đại đa số mọi người còn chưa dậy, hai nơi cũng chưa bị ai phát hiện.

Trần Đường đi dạo chung quanh, mua chút muối ăn, lại đi nơi khác mua mồi nhóm lửa, hai hồ lô rượu, đến tửu quán lấy đầy rượu ngon, treo hồ lô rượu ở bên hông, mới dẹp đường về phủ.

Bạc đêm qua cướp đoạt được vừa vặn phát huy công dụng.

Trần Đường đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay trở về núi tuyết tránh đầu sóng ngọn gió.

Hai người kia trong nhà mặc kệ bọn họ đi.

Dù sao trong nhà hắn cũng không có thứ gì đáng giá.

Hai người thật muốn đi cáo quan, hắn cũng không ngăn được.

Hơn nữa, xem quần áo cùng lời nói của hai người, càng giống hành tẩu giang hồ, vừa vặn đi ngang qua huyện Thường Trạch.

Loại người này bình thường không muốn giao tiếp với quan phủ, nhắm chừng ở lại nơi đây vài ngày tránh gió tuyết rồi cũng đi.



Về phần Thôi bộ đầu, Trần Đường bây giờ không tính động vào.

Tuy đã gϊếŧ vài người, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, biết cân lượng của mình.

Bây giờ đi động vào Thôi bộ đầu, tương đương tìm chết.

Thôi Triệu thân là bộ đầu huyện Thường Trạch, cửu phẩm võ giả, tính cảnh giác, sức chiến đấu, kinh nghiệm thân thủ, tuyệt đối không phải ba tên bạch dịch đêm qua có khả năng bằng được.

Cho dù Trần Đường thăm dò rõ địa chỉ Thôi Triệu, cũng rất khó lặng yên không một tiếng động ẩn núp vào, âm thầm xuống tay.

Muốn đối phó Thôi Triệu, sợ là không thể thiếu một trận ác chiến!

Huống chi, đêm qua vừa mới chết người, toàn bộ huyện Thường Trạch nhất định đề phòng nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội xuống tay.

Không qua bao lâu, Trần Đường về nhà, đứng ở cửa nghe ngóng một lát.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Nhắm chừng hai người còn đang ngủ say.

Trần Đường rón ra rón rén đi vào nhà, cầm cung tên, đeo trường đao, lại đóng cửa phòng, đến trong sân cõng thi thể Trần Đại An, chuẩn bị chạy lấy người.

“Thiếu hiệp, ngươi sao lại không từ mà biệt, muốn bỏ lại chúng ta mặc kệ sao?”

Còn chưa đi ra khỏi sân, liền nghe phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm mềm mại uyển chuyển, mang theo một tia u oán.

Trần Đường nhìn lại.

Thanh Mộc đang đứng ở cửa, tựa cười mà không cười nhìn hắn.

Vừa rồi ở cửa còn không có ai, vừa quay đầu, nữ nhân này đã đứng ở đó.

Khoe thân pháp với ta à?

Trần Đường ho khẽ một tiếng, nói: “Chủ yếu vẫn là lo lắng quấy rầy hai vị nghỉ ngơi.”

“Đã tỉnh rồi.”

Vừa nói, Thanh Mộc vẻ mặt lười biếng, hai tay khép lại giơ lên cao, duỗi cái lưng mỏi ra thật dài, biểu lộ dáng người cuốn hút không thể nghi ngờ.

Bên vòng eo mảnh khảnh, còn lơ đãng lộ ra một mảng trắng bóc, làm Trần Đường có chút lóa mắt.

Cừ thật!

Thật lợi hại!



Trần Đường vội vàng cúi đầu, như lão tăng nhập định, trong lòng lặp lại mặc niệm: “Hồng nhan bạch cốt, hồng phấn khô lâu, đều là hư vọng, đều là mộng ảo...”

Có lẽ là tâm viên ý mã, chưa lưu ý, còn niệm thành tiếng.

“Phốc!”

Thanh Mộc nghe mà buồn cười, cười thành tiếng.

Người này cũng thú vị.

Trần Đường càng như vậy, Thanh Mộc càng muốn trêu hắn.

“Ngươi đây là muốn đi đâu thế?”

Thanh Mộc cố nén cười hỏi.

Trần Đường lấy lại bình tĩnh, nói: “Lên núi, chôn cha.”

Thanh Mộc đã sớm chú ý tới thi thể trên lưng Trần Đường.

Một lần này, nàng không cười.

Thanh Mộc nghĩ chút, lại hỏi: “Lên núi chôn cha, vì sao đeo cung tên, còn mang theo hồ lô rượu?”

Trần Đường nói: “Thuận tiện kiếm con mồi, xuống núi đổi chút bạc.”

Lời này cũng là không giả, chỉ là lúc nào xuống núi thì không nhất định.

“Ồ.”

Thanh Mộc tựa như đã tin, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi đi sớm về sớm, ta cùng sư phụ ở nhà chờ ngươi.”

Nói cứ như là nhà ngươi.

Trong lòng Trần Đường than thở một câu, không chút dao động, trong lòng cứng rắn lên, im lặng không lên tiếng, xoay người bước đi.

Hắn hai kiếp làm người, ưu điểm lớn nhất chính là có sự tự mình hiểu lấy.

Loại nữ nhân này, cấp bậc nghiêng nước nghiêng thành.

Ăn mặc đơn giản không trang điểm cũng trình độ này, thật ăn mặc trang điểm vào, còn không lên trời?

Hắn một thôn phu sơn dã, không gia thế, không bối cảnh, võ công cũng không cao, người ta dựa vào đâu coi trọng hắn?

Đơn giản chỉ là nhất thời nổi hứng, lấy hắn để tìm niềm vui mà thôi.