Chương 67: Tất cả đều phải chết!

OÀ..ÀNH!

Hai mắt Lăng Tiêu nhìn của Lô Quan Kiệt chằm chằm, đấm ra một quyền, máu Giao Long bị thiêu rụi, sức mạnh được tỏa ra khiến hắn cảm giác có thể đánh xuyên qua mảnh đất này.

Kim Cang Quyền ý bùng nổ!

Thân thể Giao Long bùng nổ!

Bí thuật Thôn Thiên bùng nổ!

Đối mặt với một kích của Lô Quan Kiệt, Lăng Tiêu chuẩn bị đón đỡ, đây cũng là đường lùi cuối cùng của hắn.

Ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ cơ thể Lăng Tiêu, nhìn hắn như một vị hộ pháp bất bại. Quyền ý mạnh mẽ mênh mông mang theo hơi thở như có thể tiêu diệt toàn bộ trời đất. Lăng Tiều trực tiếp đối mặt với một vị tông sư!

Nhưng ngay vào giờ phút đó, một bóng người với vận tốc cực nhanh, chớp mắt đã xuất hiện chặn trước mặt Lô Quan Kiệt.

Lô Quan Kiệt ngây người.

Lăng Tiêu sửng sốt!

Một kích bùng phát của Tông Sư mà hứng lấy tất cả thì sẽ như thế nào?

Cương khí hộ thể của người kia lập tức vỡ tan, sau đó ông bị một sức mạnh lớn vô cùng đánh vào cơ thể, miệng ông phun ra máu tươi, cả người bay ra vài chục trượng, đập mạnh xuống nền đất ở đằng xa, không biết sống hay chết.

Ánh mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu như rỉ máu.

"LINH THẠCH TRƯỞNG LÃOOO!!"

Lăng Tiêu gào to, giọng nói mang theo sự tức giận muốn phát điên.

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc Linh Thạch trưởng lão sẽ liều mình vì hắn ở thời khắc này.

Nhưng mà hắn có thể chịu được đòn đánh này, quá lắm chỉ bị thương thôi.

Vì sao Linh Thạch trưởng lão phải làm thế cơ chứ?

Lăng Tiêu chạy vọt tới, một tay đỡ Linh Thạch trưởng lão, tay còn lại thì lấy ra rất nhiều linh đan đưa vào trong miệng của ông ấy.

Nhưng hơi thở Linh Thạch trưởng lão giờ đã yếu ớt vô cùng, máu từ miệng cứ chảy ra liên tục, làm sao có thể nuốt linh đan?

"Thánh tử...Ta không trụ được nữa! Ngươi đừng...đừng...lãng phí linh đan...cứu ta! Ngươi...ngươi chạy mau....Ngươi nhất định phải...sống sót. Sau này... Trường Sinh Môn...phải dựa vào...ngươi..."

Máu tươi vẫn tiếp tục trào ra, Linh Thạch trưởng lão nói những lời nghe không rõ, ánh mắt hiền hòa và mong đợi.

Một kích kia của Lô Quan Kiệt đã khiến ngũ tạng lục phủ của ông trở thành bột mịn, chặt đứt sự sống, cho dù là thần linh cũng rất khó có thể cứu được.

"Ta đồng ý với ông! Linh Thạch trưởng lão, ông yên tâm! Trường Sinh Môn sẽ lại quật khởi, sẽ lại đạp đến đỉnh cao, khôi phục vinh dự của vạn năm trước!"

Cánh tay của Lăng Tiêu run rẩy, gật đầu nặng nề, hai mắt đỏ ngầu.

"Được...Tốt lắm...Chỉ tiếc...là...ta không được...nhìn...thấy..."

Linh Thạch trưởng lão thoáng qua vẻ ngóng trông, vẻ mặt từ từ thay đổi, sau đó ngừng thở.

"Trường Sinh Môn quật khởi? Nằm mơ giữa ban ngày! Sau khi gϊếŧ chết người ta sẽ diệt cả Trường Sinh Môn!"

Lô Quan Kiệt nói lạnh lùng, bước từng bước đến gần Lăng Tiêu, sát cơ bao trùm lấy hắn.

"Các ngươi đều phải chết! Không chỉ đám người các ngươi mà cả Hợp Hoan Tông, Thiên Ma Điện cũng phải đi theo Linh Thạch trưởng lão! Gϊếŧ! Gϊếŧ hết!"

Đột nhiên Lăng Tiêu ngẩng đầu, hai mắt đỏ vô cùng, sát cơ cũng bùng lên mãnh liệt.

"Thứ nhãi nhép như ngươi trước có Liễu Hùng Phi và Tiêu Mộc làm chỗ dựa. Hôm nay ta xem ai có thể cứu được ngươi? Chịu chết đi!"

Trong nội tâm Lô Quan Kiệt rùng mình, chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Lăng Tiêu lão ta lại có cảm giác khϊếp sợ, cũng càng có quyết tâm gϊếŧ chết Lăng Tiêu.

OÀ..ÀNH!

Lô Quan Kiệt tung người bay ra, tốc độ cực nhanh, Tiên Thiên chân khí bao phủ quanh cơ thể giống như kiếm quang. Mỗi một chưởng vỗ ra đều xuất hiện vòng tròn bát quái, xếp thành trận pháp, từng lớp từng lớp như sóng cuồn cuộn lao về phía Lăng Tiêu.

Đây chính là Tông Sư Cảnh!

Lấy sức lực của bản thân để cảm ngộ sức mạnh trời đất, khống chế sức mạnh của bản thân đạt đến sự hoàn hảo. Khi ra tay như sấm sét vạn dặm, một kích chắc chắn chết!

Nhưng Lăng Tiêu đang ra sức kéo dài khoảng cách với lão ta, tiếng rồng gầm vang lên!

Ngangggg!

Thân pháp Vân Long Cửu Biến phối hợp với bí thuật Tổ Long, Lăng Tiêu đưa thi thể của Linh Thạch trưởng lão vào bên trong bức tranh. Sau đó cả người cũng nhảy vụt lên, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ngược hướng với Lô Quan Kiệt.

Sắc mặt Lô Quan Kiệt lập tức thay đổi.

"LĂNG TIÊU! NGƯỜI MUỐN CHẾT!!"

Vì hương Lăng Tiêu chạy trốn chính là phía đám đệ tử của Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện.

Hự!!

Lam Băng Kiếm được rút ra, lập tức xuyên thủng ngực của một đệ tử Hợp Hoan Tông, kéo theo dải máu!

Mà Lăng Tiêu không ngừng lại một chút nào, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng, tay kia tung ra một chưởng về phía đệ tử Thiên Ma Điện, kẻ kia nổ nát bấy, máu thịt văng tung tóe.

Thân thể Giao Long bùng nổ hoàn toàn, cơ thể Lăng Tiêu hiện tại có một sức mạnh vô cùng to lớn, nó còn mạnh hơn Long Hổ cảnh rất nhiều. Lại cộng thêm Kim Cương Phục Ma Quyền, căn bản không ai có thể chống lại hắn.

Những đệ tử Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện kia gần như đều bị Lăng Tiêu gϊếŧ chết. Nguyên một đám sợ mặt cắt không giọt máu, chạy trốn khắp nơi.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ mỏ linh thạch!

"Đừng vội vàng! Sẽ đến lượt các ngươi nhanh thôi."

Lăng Tiêu nhìn Lô Quan Kiệt lạnh lùng, hắn vận chuyển thân pháp Vân Long tới cực hạn, cơ thể ẩn trong mây mù, như một con Giao long. Cho dù dám cường giả Lô Quan Kiệt lấy tu vi cao hơn cũng không thể ngăn được Lăng Tiêu.

Chính mắt nhìn thấy đệ tử chết thảm, Lô Quan Kiệt rống lên như bị cắt tiết.

Lăng Tiêu giống như con cá chạch, chẳng những đánh lên ba kẻ Long Hổ Cảnh vài chiêu mà còn chết gần hết đệ tử của hai tông môn.

Nhưng là Lô Quan Kiệt lại nhất thời không có cách nào đuổi theo Vân Long của Lăng Tiêu, chỉ có thể ở phía sau hắn gào lên.

"LĂNG TIÊU! Ta chắc chắn sẽ để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!!"

Lô Quan Kiệt bộc phát hoàn toàn sức mạnh của Tông Sư Cảnh, chân khí quanh người như mũi kiếm nhọn hoắt xuất hiện bao trùm mười trượng xung quanh, đồng thời dội về hướng Lăng Tiêu.

m Dương Ma Bàn Chuyển Động Sinh Tử!!

Mắt sáng lên của Lăng Tiêu, cũng không lựa chọn né tránh mà thúc dục sức mạnh toàn thân, thi triển Kim Cương Phục Ma Quyền đánh về phía Lô Quan Kiệt!

Hắn muốn xem thử xem, ruốt cuộc mình và cường giả Tông Sư Cảnh có khoảng cách là bao nhiêu!

OÀ..ÀNH!

Không gian chấn động, Kim Cương quyền ý và m Dương Ma Mâm (vòng tròn bát quái!) cùng lúc bị vỡ tan. Lăng Tiêu cảm nhận được một khối thần lực đánh tới, mượn cánh tay mà đi vào trong cơ thể hắn. Cổ họng ngòn ngọt, người bay ngược vài chục trượng!

Uỳnh! Rầm! Rầm!

Lăng Tiêu ngã lăn mấy vòng, miệng phun máu tươi, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, Lam Băng Kiếm trong tay giống như có linh tính, thanh kiếm rơi xuống, bảy ngôi sao hội tự, kiếm quang hóa thành vòng tròn mặt trăng, bay về phía đám đệ tử Thiên Ma Điện và Hợp Hoan Tông, cứ thể nổ mạnh!

Trong khói bụi, rất nhiều người còn chưa kịp cất tiếng kêu mà đã bị nổ thành từng mảng, còn sót lại những tiếng gào thét liên tiếp, giống như địa ngục nhân gian.

Lăng Tiêu không hề do dự, bóng người lóe lên chạy vào trong hầm mỏ!

Đây là Lăng Tiêu đã tính toán sớm, kiên quyết đón một kích của Lô Quan Kiệt, sau đó gϊếŧ càng nhiều đệ tử hai tông môn càng tốt. Mượn lượng sức mạnh còn lại đẩy bản thân vào trong hầm mỏ.