"Đúng thật là..so sánh giữa hai người càng làm ta tức chết!"
Lăng Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ. Tiểu thị nữ này thực sự khác thường. Nàng có huyết thống Cửu U, thể chất tuyệt thế. Điều tuyệt vời là nàng ấy có thể dễ dàng đạt được cảnh giới Khai Mạch cảnh Đại viên mãn.
Chỉ cần Tuyết Vi nguyện ý, chờ đến lúc nàng tỉnh lại thì trong nháy mắt nàng có thể mở đan điền khí hải, tiến vào Chân Khí cảnh!
Nhìn lại thì thân thể này của Lăng Tiêu yếu ớt vô cùng. Lăng Tiêu đã phải trải qua nhiều thứ để rèn luyện, lợi dùng linh khí tinh hoa bên trong tháp Trường Sinh, cùng hai loại linh chủng tiên thiên là Huyền Nguyên Trọng Thủy và Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa. Vất vả lắm mới đột phá đến cảnh giới Khai Mạch cảnh Đại viên mãn. Dù vật vã như vậy, nhưng khi Lăng Tiêu cảm nhận tình hình bên trong cơ thể mình, hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Giúp Tuyết Vi trấn áp khí lạnh Cửu U, cũng là cơ hội trời ban cho Lăng Tiêu. Khối khí lạnh Cửu U này tinh khiết vô cùng, có thể trợ giúp hắn đột phá, bước vào Chân Khí cảnh tầng chín! Trong một ngày mà đột phá đến sáu cảnh giới nhỏ, nếu để cho người khác biết được, có mà bị dọa sợ chết khϊếp. Cho dù thiên tài yêu nghiệt thực sự có xuất hiện thì cũng không thể giống như Lăng Tiêu, đột phá cảnh giới dễ dàng như vậy được.
Hơn nữa Khai Mạch cảnh cùng Chân Khí cảnh đều là hai cảnh giới nền tảng, nhưng lại rất dễ dàng đối với Lăng Tiêu. Có điều bước đến Hóa Tiên cảnh, sẽ không có cơ hội ngon ăn như vậy nữa đâu.
Đến Hóa Tiên cảnh, chân khí phải được luyện hóa thật tinh khiết, thân thể cũng cần rèn luyện đến mức độ thật rắn chắc để có thể tương ứng với chân khí. Nếu như đột phá quá nhanh, cảnh giới sẽ không vững vàng, gây trở ngại cho những bước tiến sau này.
“Tốc độ tu luyện nhanh thế này, nếu để người khác biết thì chắc chắn mình sẽ gặp phiền toái mất!”
Lăng Tiêu vừa nghĩ xong, hơi thở trên người đã biến đối. Hắn thu lại chân khí trên người, cuối cùng hơi thở dao động ở mức Chân Khí cảnh tầng bốn. Đây là một loại bí thuật thu liễm, che giấu hơi thở, cũng là một loại bí thuật Thôn Thiên rất vi diệu. Cho dù là cường giả Tông Sư cảnh cũng không nhìn thấy được tu vi của Lăng Tiêu.
Sau đó, hắn cho Tuyết Vi dùng mấy viên linh dược an thần rồi mới yên tâm rời đi. Đến khi ra khỏi Cầm Sắt các, hắn phát hiện không thấy Liễu Phiêu Phiêu đâu nữa mà chỉ nhìn thấy một phong thư. Trong thư có viết:
“Trong nhà có việc gấp. Có hoàn thành nhiệm vụ hay không thì cũng quay trở về. Đừng mong.
Phiêu Phiêu.”
Nhìn Liễu Phiêu Phiêu không từ mà biệt, Lăng Tiêu cảm thấy có chút sửng sốt. Hay là Phiêu Phiêu nghĩ chính mình đã đắc tội với Lâm Sơn, đại họa sắp giáng xuống. Cho nên mới bỏ chạy phải không nhỉ? Nhưng mà Lăng Tiêu cảm thấy, nàng không phải là người như vậy. Hắn cũng không phải nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đuổi theo nàng.
Ánh mắt hắn nhìn vào bên trong rừng trúc. Ở đó có một nữ tử áo trắng phiêu dật, trường kiếm đeo trên người, tóc đen tung bay theo gió, dung nhan mỹ lệ thoát tục. Cả người toát ra khí chất phiêu nhiên thoát tục, tựa như trích tiên lạc xuống trần gian.
“Sao ngươi lại tới đây? Ta đã đắc tội với Lâm Sơn thái thường trưởng lão rồi, người còn dám đi cùng ta. Không sợ bị liên lụy sao?”
Lăng Tiêu cười hì hì. Nữ tử trước mắt này đúng là Nam Cung Tình.
“Bây giờ mà ngươi còn cười được?”
Nam Cung Tình chậm rãi bước đến, nhìn cái mặt dày của hắn mà cảm thấy có chút đau đầu. Nàng liếc hắn, nói: “Ngươi có biết chả mấy nữa là Lâm Sơn thái thượng trưởng lão sẽ xuất quan hay không? Tu vi của ông ta cao hơn một chút so với phụ thân ta còn. Ngươi gϊếŧ chết cháu trai của hắn, nếu hắn nổi điên lên, chỉ sợ ngay cả phụ thân ta cũng không làm gì được hắn!”
Lăng Tiêu lơ đễnh cười nói: “Nam Cung Hiên bế quan chắc là đang tu luyện Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn đúng không? Nếu ngay cả Lâm Sơn mà hắn cũng không đối phó được, Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn đưa cho một con heo tu luyện cũng mạnh hơn so với hắn!”
“Ngươi…”
Nam Cung Tình tức giận vô cùng, cắn răng nói: “Ngươi làm sao mà có được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn?”
Câu hỏi này, Nam Cung Tình đã băn khoăn trong lòng rất lâu rồi. Đến hôm nay mới trực tiếp hỏi hắn. Từ lúc nàng theo mãnh thú sơn mạch trở về, nàng hận không thể xé xác Lăng Tiêu ra thành tám miếng. Nhưng Nam Cung Hiên nói Lăng Tiêu đã tìm được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, hơn nữa còn trở thành thánh tử của Trường Sinh Môn. Đến giờ nàng vẫn chưa tin được điều này. Nhưng nàng thực sự đã tiếp thu sự thật rằng Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn đã truyền thừa xuống. Cứ như là một giấc mơ vậy! Cho nên Nam Cung Tình cảm thấy rất tò mò đối với Lăng Tiêu.
“À, vì chuyện ta tìm được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, cho nên ngươi mới không báo thù ta chuyện dãy núi Yêu Thú chứ gì?”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nam Cung Tình. Bất thình lình, hắn đưa tay nắm lấy cằm Nam Cung Tình, vẻ mặt đùa giỡn vô lại cực kỳ. Không biết vì sao, khi nhìn thấy tiên nữ phiêu dật như Nam Cung Tình, hắn lại muốn trêu chọc nàng một phen.
“Ngươi… Khốn kiếp!”
Nam Cung Tình xấu hổ, mặt đỏ như quả cà chua chín, cái cổ trắng tuyết cũng nhiễm một mảng hồng, cả người run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi quát lên.
Chuyện dãy núi Yêu Thú đối với Nam Cung Tình mà nói, đúng là ác mộng. Mà cái tên khốn kiếp này lại nhìn thấy toàn thân nàng từ trên xuống dưới. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Nam Cung Tình hận không thể bằm thịt Lăng Tiêu.
Mắt thấy Nam Cung Tình sắp bùng nổ, nói không chừng sẽ cầm kiếm chém mình lúc nào không hay, Lăng Tiêu cười nói: “Ta khuyên ngươi không nên động thủ nha. Hiện giờ ngươi đã không phải là đối thủ nữa ta nữa rồi. Về việc làm sao ta có được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, tất nhiên là bởi vì ta là Lăng Tiêu, Thôn Thiên Chí tôn thưởng thức tài năng của ta, cho nên ngài ấy đã nói cho ta biết”
Nam Cung Tình thiếu chút nữa là nhịn không được, muốn rút kiếm chém nát khuôn mặt tên khốn đang tươi cười kia. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng trong nháy mắt mà thôi. Bây giờ chỉ sợ nàng đúng là không phải đối thủ của hắn. Đánh không lại có khi còn chịu thiệt thòi hơn.
Tuy nàng cũng chiếm được truyền thừa Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tu luyện, tu vi là Hóa Tiên Cảnh tầng chín, tương đương với Lâm Hạo Vũ. Cho dù có mạnh hơn một chút so với Lâm Hạo Vũ, nhưng cũng là hữu hạn mà thôi.
Tu vi Lăng Tiêu chính là Chân Khí cảnh tầng ba, mà đã gϊếŧ chết Lâm Hạo Vũ rồi. Mà giờ, mới được có bao lâu đã đột phá lên Chân Khí cảnh tầng bốn rồi. Hừ! Chờ ta đột phá tới Long Hổ cảnh, tu luyện thành công võ học trong Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn xong, nhất định sẽ cho tiểu tử này tha hồ ăn hành!
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tình cố gắng đèn sự tức giận xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cái tên khốn nhà ngươi, tổ sư gia Thôn Thiên Chí tôn nói cho ngươi? Ông ấy để ý ngươi mới là lạ! Ta thấy có mà ngươi mèo mù vớ được cá rán thì có!”
Lăng Tiêu cười không thèm nói. Cái bộ dạng thờ ơ này khiến cho Nam Cung Tình càng tức điên lên.
“Ngươi đến nơi này, không phải chỉ để hỏi ta làm thế nào lấy được Trường Sinh Chí Tôn kinh chứ?” - Lăng Tiêu mỉm cười, hỏi tới vấn đề chính.
“Tất nhiên không phải!”
Nói tới đây, cho dù Nam Cung Tình có ghét Lăng Tiêu thế nào đi nữa, vẫn phải nghiêm mặt nói: “Ngươi gϊếŧ chết Lâm Hạo Vũ là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Ta sẽ thông báo việc này cho cha ta biết. Ông ấy là sẽ xuất quan sớm thôi. Đến lúc đó người sẽ ngăn Lâm Sơn lại. Nhưng mà ngươi không thể ở lại Trường Sinh Môn. Đây, cho người. Ngươi nhanh đi đi! Đi càng xa càng tốt, chưa đạt đến Tông Sư Cảnh thì đừng có trở về!”
Nam Cung Tình ném cho Lăng Tiêu một cái túi trữ vật. Lăng Tiêu bắt lấy nó, phát hiện bên trong phải có hơn trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Ngoài ra còn có các linh đan diệu dược khác, giá trị xa xỉ vô cùng. Xem ra lão gia hỏa Nam Cung Hiên kia đối xử với hắn cũng không tồi. Không chỉ vì hắn mà đối kháng cùng Lâm Sơn, lại còn cho hắn nhiều tài nguyên đến vậy. Hiện giờ với Trường Sinh Môn mà nói, lấy ra bằng này tài nguyên, chỉ sợ đã dốc gần hết vốn liếng ra rồi.