VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Vạn cổ đại đế
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 10: Tử Tiêu* thần lôi
*tử tiêu: bầu trời màu tím
"Mọi người khó dằn ư? Là mọi người hay Chấp Pháp đường ngươi giận đây?"
Đôi mắt Nam Cung Hiên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đặng Thiên Đức nói: "Ta đã nói, Chấp Pháp đường là Chấp Pháp đường của Trường Sinh Môn, không phải là Chấp Pháp đường của một người nào đó. Chuyện hôm nay bỏ qua. Ngươi có ý kiến gì không?"
Toàn thân Đặng Thiên Đức run lên, cảm nhận được khí thế của Nam Cung Hiên giống như thiên uy. Lúc này mới nhớ tới Nam Cung Hiên là cường giả Tông Sư cảnh duy nhất của Trường Sinh Môn. Nếu thật sự chọc giận hắn, mình cũng không chiếm được chỗ gì tốt.
"Tông chủ nói đúng, lão phu không có ý kiến!"
Đặng Thiên Đức cắn răng một cái, chỉ có thể không cam lòng nói.
Trên mặt mọi người đều là vẻ khó tin, cứ cho qua như vậy sao?
Tuy nói thường ngày bản mặt Chấp Pháp Đường rất đáng ghét, nhưng biểu hiện hôm nay của Lăng Tiêu cũng vô cùng cuồng vọng, thế mà Tông chủ lại không truy cứu sao?
Chẳng lẽ Lăng Tiêu này là con riêng của Tông chủ hả?
Ánh mắt của mọi người lia qua Lăng Tiêu và Nam Cung Hiên, đều lộ vẻ kỳ dị.
"Ngoài ra còn có một chuyện!"
Nam Cung Hiên nhìn mọi người, nói to: "Lăng Tiêu thiên phú hơn người. Chỉ với tu vi Khai Mạch cảnh tầng bốn mà lại đánh thắng cường giả Chân Khí cảnh và Hoá Linh cảnh. Có thể nói là thiên tài đệ nhất Trường Sinh Môn ta vạn năm qua. Hơn nữa các ngươi biết tại sao hắn có thể triệu hoán* lôi đình không?"
*triệu hoán: kêu, gọi.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Tông chủ lại tán dương Lăng Tiêu như vậy, hơn nữa Lăng Tiêu làm cách nào có thể triệu hoán lôi đình. Tất cả mọi người đều tò mò hai điều này.
"Bởi vì Lăng Tiêu có được sự chấp thuận của Thôn Thiên Chí Tôn!"
Nam Cung Hiên vừa nói xong, nhất thời tất cả mọi người đều kinh hô lên.
"Cái gì?"
"Không thể nào!"
Mọi người đều khó tin nhìn Lăng Tiêu, tên đại phế vật này có được sự chấp thuận của Thôn Thiên Chí Tôn ư, sao có thể chứ?
"Tông chủ, lời này cũng không thể nói bậy bạ đâu! Tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn đã quy tiên vạn năm trước. Sao có thể chấp thuận nghiệt súc Lăng Tiêu này chứ?"
Vẻ mặt của Đặng Thiên Đức cũng khó coi nói.
Thần sắc Nam Cung Hiên bình tĩnh nói: "Vậy các ngươi cho là Lăng Tiêu với tu vi Khai Mạch cảnh tầng bốn làm sao có thể triệu hoán sấm sét được? Tia sét màu tím kia, chính là Tử Tiêu thần lôi mà vạn năm trước tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn tu luyện. Cho nên trên tượng thần Thôn Thiên Chí Tôn cũng có pháp tắc của Tử Tiêu thần lôi. Vừa rồi chính vì Lăng Tiêu có được sự chấp thuận của Thôn Thiên Chí Tôn, cho nên mới có thể triệu hoán Tử Tiêu thần lôi!"
Hộ tông đại trận của Trường Sinh Môn là bí mật, không thể bại lộ, cho nên Nam Cung Hiên mới đẩy việc triệu hoán lôi đình lên tượng thần Thôn Thiên Chí Tôn.
"Hoang đường, chuyện này căn bản là không thể nào!"
Đặng Thiên Đức nhảy cẫng lên giống như bị giẫm phải đuôi, đỏ mặt nói: "Tông chủ, trên tượng thần tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn có pháp tắc của Tử Tiêu thần lôi ư? Sao ta lại không biết? Ta thấy nhất định là Lăng Tiêu có chí bảo nào đó thuộc tính lôi, nên mới có thể triệu hoán lôi đình!"
"Đúng vậy, tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn là nhân vật nào chứ? Người đệ nhất thiên hạ một vạn năm trước, sao lại vừa ý tên phế vật Lăng Tiêu này được?"
"Ta thấy nói không chừng Lăng Tiêu chính là gian tế của những tông môn khác, cũng tu luyện công pháp thuộc tính lôi thôi!"
"Tu luyện công pháp thuộc tính lôi á? Công pháp gì mà có thể khiến Khai Mạch cảnh tầng bốn bổ sấm làm Chấp Pháp trưởng lão Long Hổ cảnh bị thương chứ? Nói không chừng đúng là Lăng Tiêu có được sự chấp thuận của Thôn Thiên Chí Tôn!"
Đông đảo đệ tử đều bàn luận sôi nổi, nhưng phần lớn ánh mắt mọi người đều lộ vẻ khó tin.
Dù sao thì chuyện có được sự chấp thuận của Thôn Thiên Chí Tôn cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đối với tất cả đệ tử Trường Sinh Môn mà nói, Thôn Thiên Chí Tôn và Trường Sinh Chí Tôn gần như là chuyện thần thoại, được vô số đệ tử sùng bái, xem là mục tiêu.
"Tông chủ nói không sai! Quả thật vạn năm trước Thôn Thiên Chí Tôn tu luyện thần thông Tử Tiêu thần lôi!"
Nhưng vào lúc này, một lão giả* mặc đạo bào râu tóc bạc phơ từ đằng xa đi tới, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
*lão giả: ông già.
"Đại trưởng lão! Là Đại trưởng lão tới, nghe nói Đại trưởng lão đã sống mấy trăm năm. Chắc chắn ông ấy biết!"
Có người kêu lên một tiếng, thấy Đại trưởng lão từ xa đi tới, trên mặt lộ vẻ tôn kính.
"Đây là Trường Sinh chí của một vị tiền bối mấy ngàn năm trước để lại. Trên đó ghi lại cặn kẽ sự kiện nổi bật của Trường Sinh Môn vạn năm trước!"
Đại trưởng lão lấy một quyển sách da trâu vàng ố ra, chậm rãi nói: "Vạn năm trước, Thôn Thiên Chí Tôn chính là người đệ nhất thiên hạ, Chí Tôn đứng đầu Thập đại phong hào. Ngài tu luyện Tử Tiêu thần lôi vô cùng bá đạo, càn quét thiên hạ. Trong tượng thần của ngài có pháp tắc của Tử Tiêu thần lôi. Ngàn năm trước, Vô Lượng tông xâm phạm Trường Sinh Môn. Tượng thần tổ sư hiển hiện thần uy, hạ Tử Tiêu thần lôi xuống núi Trường Sinh, gϊếŧ một mạch ba đại cường giả Tông Sư cảnh của Vô Lượng tông…"
"Hơn nữa, vạn năm trước Thôn Thiên Chí Tôn vốn tên là Lăng Tiêu!"
Ánh mắt Đại trưởng lão rơi vào trên người Lăng Tiêu, thâm thuý mà tang thương, sáng rực cơ trí vô cùng, khiến Lăng Tiêu chú ý. Tu vi của lão đầu này không hề đơn giản như mặt ngoài.
"Thật sự có Tử Tiêu thần lôi sao? Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, hắn vậy mà lại trùng tên với Thôn Thiên Chí Tôn. Chuyện này… thật sự là trùng hợp ư?"
Mặc dù đông đảo đệ tử vẫn cảm thấy khϊếp sợ, nhưng trong lòng đã tin tưởng hơn rất nhiều.
"Lăng Tiêu thiên phú tuyệt đỉnh, lại được tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn chấp thuận. Cho nên ta quyết định từ hôm nay trở đi, thăng Lăng Tiêu thành Thánh tử của Trường Sinh Môn!"
Nam Cung Hiên thản nhiên nói, giọng nói vang khắp đỉnh núi Trường Sinh.
Việc tiết lộ thân phận Thánh tử này làm Trường Sinh Môn hoàn toàn bùng nổ.
"Vượt qua đệ tử chân truyền ư? Người thừa kế của Tông chủ ư? Địa vị vượt qua trưởng lão luôn? Chuyện này… thật là hoang đường. Ta không đồng ý! Ta không đồng ý!"
Đặng Thiên Đức giận đến run cả người, nhảy ra phản đối ngay.
"Thánh tử á? Lăng Tiêu hắn có tài đức gì chứ? Tông chủ, ngươi không thể thiên vị Lăng Tiêu như vậy. Đây chính là quyết định liên quan đến tương lai của Trường Sinh Môn. Không thể tuỳ tiện như vậy được!"
Cũng có những đệ tử khác đứng dậy khẩn cầu.
"Tông chủ, Lăng Tiêu hắn đại nghịch bất đạo, chắc chắn là gian tế của các tông môn khác đó! Tông chủ minh xét kỹ càng. Không thể hoang đường như vậy. Hắn căn bản không xứng với ngôi Thánh tử!"
"Khẩn cầu Tông chủ tru diệt Lăng Tiêu!"
Vừa nghe thấy Nam Cung Hiên quyết định như vậy. Cả đám Trần Phong và Đặng Á Lâm lớn tiếng ồn ào.
"Ta không xứng sao? Các ngươi hẳn là đang tự tìm cái chết đúng không?"
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Phong và Đặng Á Lâm một cái.
"Tông chủ, ta phản đối!"
"Ta cũng phản đối!"
Trên quảng trường, tiếng phản đối thay nhau vang lên khắp nơi. Bỗng nhiên để một tên đại phế vật như Lăng Tiêu này trở thành Thánh tử, chẳng có ai tiếp thu được nổi.
"Xưa nay Thánh tử đều do Tông chủ quyết định. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!"
"Tông chủ, đúng là Thánh tử do ngươi quyết định. Nhưng chỉ cần có quá nhiều trưởng lão phản đối, thì chúng ta cũng có thể phế Thánh tử này! Chuyện này quá hoang đường. Tông chủ, ngươi làm vậy là tính chôn vùi Trường Sinh Môn ta hay sao!"
Đặng Thiên Đức đỏ mặt tía tai nói, không ngại chống đối Nam Cung Hiên, cũng phải phản đối Lăng Tiêu làm Thánh tử.
Nam Cung Hiên nhàn nhạt đáp lại: "Mười mấy vị trưởng lão, đã có một nửa đồng ý, không tin ngươi có thể hỏi Đại trưởng lão!"