Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vẫn Chưa Quá Muộn Để Yêu Em

Chương 3: Tai tiếng hay chân tướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.

Lư Vãn Vãn cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của những lời này.

Từ lúc cô cùng Nhậm Sơ tạo ra tai tiếng về sau, dù chỉ là một người có một chút liên quan đến sự việc thì đều sẽ được gọi điện thoại đến hỏi một chút về sự tình đã trải qua của Lư Vãn Vãn

Lư Vãn Vãn đã chết lặng khi nghe đến cái tên "Nhậm Sơ", cố tình chuyện này giống như chỉ đối với một mình cô có ảnh hưởng. Nghe nói, Nhậm Sơ hiện tại nên đi học thì đi học, nên chơi bóng thì chơi bóng. Nhưng trái lại đối với Lư Vãn Vãn thì cô ở trong trường học phải nói là một bước khó đi.

Lư Vãn Vãn rất tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Cô không phải là nữ chính của phim thần tượng dám coi cả thiên hạ là địch là bá chủ một phương vườn trường, cho nên cô chỉ có thể trốn tránh. Nguyên nhân mấu chốt nhất là, nữ chính luôn đều có thể có được bá chủ một phương vườn trường yêu thích, cho nên họ không sợ hãi.

Nhưng là cô - Lư Vãn Vãn thì lại không được như vậy, Nhậm Sơ người này tâm tình luôn thay đổi, ngoài chính anh ta ra thì phỏng chừng ai cũng không yêu.

Cô không đủ khả năng để thoát khỏi vận rủi, chỉ có thể chờ mong sự tình qua đi thời gian dài sẽ kết thúc.

Cố Kiều nghe Lư Vãn Vãn phân tích như vậy, cảm thấy cũng có chút có lý, nhưng vẫn hỏi cô: "Vậy cậu không yêu đương? Cậu không phải đặc biệt muốn yêu đương sao?"

Về việc này Lư Vãn Vãn vẫn phải thừa nhận, đơn giản là bởi vì cô còn chưa trải qua cảm giác yêu đương bao giờ

"Ôi.. Quên đi, yêu đương có lợi ích gì! Không nói chuyện nữa!" Lư Vãn Vãn thay quần áo ra cửa.

"Cậu đi đâu đấy?" Cố Kiều hỏi, "Hôm nay không phải là không có tiết sao?"

Lư Vãn Vãn gật gật đầu, đem nam việt quất mấy ngày hôm trước mua cất vào trong túi, nói: "Tớ đến phòng thí nghiệm giải phẫu."

"Giải phẫu thì cậu mang cái này làm gì?" Cố Kiều chỉ chỉ vào túi của cô.

"Trước hết phải đi đến câu lạc bộ để làm bánh quy nha, giải phẫu rất mệt, tớ phải ăn một chút gì đó!"

Cố Kiều nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy hình ảnh quá cay mắt, phảng phất có thể nhìn đến bộ dạng cô một bàn tay cầm dao giải phẫu, một bàn tay cầm dao cắt bánh kem

"Học bá, cậu quá nỗ lực, lúc này cách cuối kỳ vẫn còn lâu mà."

Lư Vãn Vãn mắt trợn trắng: "Đây sự khác nhau của là học bá và học tra, chờ tớ tốt nghiệp vào bệnh viện tỉnh, trở thành một bác sĩ ngoại khoa, cậu liền biết nỗ lực trong hiện tại là điều cần thiết!"

"Ừ ừ ừ! Cậu lợi hại!" Cố Kiều mặc kệ cô, xoay người lên giường, cô phải kết hợp làm việc lẫn nghỉ ngơi.

Khó có được cuối tuần, học sinh phần lớn đều đi ra ngoài đi chơi, cảm giác vườn trường liền thiếu một nửa số người.

Đều này làm cho Lư Vãn Vãn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mấy ngày hôm trước phải cẩn thận giống như là ăn trộm, ít nhất hôm nay cô có thể cũng có thể hoạt động bình thường.

Đại học Z đã đặc biệt phê duyệt tòa nhà giảng dạy cho các câu lạc bộ cho mọi người hoạt động, sẽ căn cứ vào xem câu lạc bộ thành viên nhiều hay ít, thời gian thành lập bao lâu rồi sẽ được giao cho một căn phòng học.

Câu lạc bộ làm bánh của Lư Vãn Vãn vừa mới thành lập, cho nên phòng hoạt động rất nhỏ, mặc dù hiện tại câu lạc bộ của cô cũng chỉ có cô là thành viên. Lò nướng cùng một ít thiết bị gì đó, là do cô từ trong nhà mang lại đây. Lư Vãn Vãn trước mắt không có tính toán tuyển thành viên, cô cảm thấy mấy chuyện làm món điểm tâm này, chính mình một người cũng có thể làm được rất vui vẻ. Nếu như không phải thực sự thích làm chuyện này thì vẫn là không cần tham gia để lãng phí tiền bạc, rốt cuộc thì trước mắt cô luôn là tự trả tiền.

Trước tiên đem bơ làm tan chảy, lại cho thêm chút đường bột, sau đó bắt đầu chậm rãi quấy. Cô quấy dựa theo chiều thuận của kim đồng hồ, động tác không quá nhanh, bởi vì loại đường bột này chỉ cần quấy đều là được, không giống như làm bánh kem, phải làm nở bột mì mới được. Cô lại đánh thêm hai quả trứng gà, trộn cùng với đường bột rồi quấy, thẳng đến khi quyện đều mới dùng lại, khâu trộn bột mất tầm hơn mười phút.

Cô lại đem nam việt quất đã chuẩn bị tốt ra cắt nát, trộn cùng với bên trong cái tô đã trộn tốt bơ cùng đường bột, tiếp theo quấy trong chốc lát, lại cho thêm bột trà xanh đã rây qua cùng với bột năng. Dùng sức nhào mạnh các nguyên liệu với nhau để tạo thành một khối bột.

Lư Vãn Vãn mở tủ cất chứa nguyên liệu ra, phát hiện bên trong còn có một bưu phẩm chuyển phát nhanh còn chưa bóc ra, là một chiếc khuôn hình trái tim chuyên môn dùng để làm bánh quy. Cô lúc ấy mua cái này nghĩ là để làm bánh quy cho An Gia Tiên ăn.

Lư Vãn Vãn nhún vai, đem khuôn đúc mở ra, rửa sạch sẽ.

Khuôn đúc là inox, có hình trái tim, có một cái chốt nhỏ có thể mở ra. Cô trải lên màng thực phẩm ở bên trong, đem cục bột đã nhào, nhét vào khuôn, cài chốt lại rồi bỏ vào tủ đông lạnh cấp tốc, ước tính phải mất một tiếng đồng hồ.

Lư Vãn Vãn có một thói quen, sinh nhật của bạn bè cô sẽ tự mình làm một cái bánh kem mang đến. Cô lật xem lịch trên bảng điều khiển và đột nhiên nhớ ra rằng ngày mai là sinh nhật của lớp trưởng

Lớp trưởng lớp cô là một nữ sinh, toàn bộ khoa lâm sàng khóa này chỉ có duy nhất một nữ lớp trưởng là Tống Vinh Vinh. Người không chỉ đẹp, thành tích học tập lại tốt, năng lực làm việc rất mạnh, phi thường giỏi giang. Cho nên, Lư Vãn Vãn đối lớp trưởng có một loại hảo cảm không thể giải thích được, sau khi khai giảng, tham gia vài lần hoạt động do lớp trưởng tổ chức, Lư Vãn Vãn liền hóa thân thành fan hâm mộ nhỏ của lớp trưởng. Cho nên sinh nhật lớp trưởng, cô nhất định phải đưa cái bánh kem sinh nhật qua cho cô ấy!

Vậy làm bánh kem ngàn lớp đi!

Phần đế của chiếc bánh cô làm chính là vị chocolate, hơn nữa còn có hương vị rượu anh đào nguyên chất, đây là một sự kết hợp mà cô cảm thấy phi thường hoàn mỹ, chỉ là, hình như không có cherry.

Lư Vãn Vãn cởi xuống tạp dề, chạy đến siêu thị của trường học đi mua một ít cherry, sau đó vội vội vàng vàng mà hồi hoạt động câu lạc bộ. Bởi vì thật sự nhớ tới bánh kem, cô đi đường hoàn toàn không có nhìn nên mới vừa vào tới cửa liền đυ.ng phải Phạm Nghị đang từ khu dạy học đi ra.

"Thực xin lỗi!" Lư Vãn Vãn vội vã nói xin lỗi xong, nhìn cũng không nhìn liền đi rồi.

"Lư Vãn Vãn! Anh tìm em có tí việc!"

Lư Vãn Vãn căn bản không nghe thấy, ôm cherry một đường chạy chậm nhanh lên lầu.

Cái mùa này cherry vẫn là tương đối đắt, siêu thị của trường học cũng không có nhiều hàng lưu trữ, cô mua tất số còn lại, rửa sạch sẽ đặt ở trên thớt, cắt bỏ hột, lấy ngâm cùng với rượu anh đào.

"Lư Vãn Vãn! Em chạy cái gì a?" Phòng làm bánh bị đẩy ra, Phạm Nghị thế nhưng đuổi theo lại đây.

Thời điểm nhìn đến Phạm Nghị, Lư Vãn Vãn còn thực kinh ngạc: "Học trưởng, anh như thế nào biết em đang ở chỗ này?"

Phạm Nghị nghĩ thầm, nơi này của em vẫn là anh phê duyệt cho em, anh có thể không biết sao?

"Thẻ mở cửa của anh đâu?" Phạm Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Ách.." Lư Vãn Vãn có chút chột dạ, do Phạm Nghị đã dặn dò mà cô không làm được.

"Nhậm Sơ đã tịch thu đúng không?"

"Học trưởng, em không nghĩ lừa anh nhưng anh đoán đúng rồi. Thật sự rất xin lỗi.." Lư Vãn Vãn vẫn là có chút áy náy, cô cảm thấy Phạm Nghị là một học trưởng tốt cùng với Nhậm Sơ hoàn toàn không giống nhau.

Phạm Nghị cười nói: "Thôi, với trình độ của Nhậm Sơ em sao có thể đấu lại cậu ta?"

"Học trưởng, em nhất định sẽ nghĩ cách, thay anh lấy về thẻ mở cửa!"

"Vậy nhất trí vậy đi! Dựa vào em!"

Anh nói xong liền ngồi xuống cái ghế ở bàn điều khiển trước quầy bar, cúi đầu vừa thấy, còn có một chén cherry, thuận tay cầm một viên ăn, hương vị không tồi, còn có hương rượu.

Lư Vãn Vãn thấy chiếc bánh kem chocolate đã nướng xong, cô xoay người đi lấy ra tới, cúi đầu bắt đầu cắt bánh. Phạm Nghị liền nhìn cô làm bánh kem, một bên xem, một bên ăn cherry.

"Đây là đang làm cái gì?"

"Bánh kem ngàn lớp."

Phạm Nghị vừa thấy, có 8 tầng, khẳng định không phải cho chính mình ăn, vì thế hỏi: "Muốn đem tặng?"

"Vâng, ngày mai là sinh nhật của một người." Lư Vãn Vãn cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.

Phạm Nghị cười mà không nói, lại ăn hai viên cherry.

Chờ đến Lư Vãn Vãn đặt bánh lên đế, chuẩn bị quét kem, trong giây lát vừa nhấc đầu, phát hiện trong chén rỗng tuếch, chỉ còn lại có một chút rượu anh đào.

"Cherry của em đâu?" Lư Vãn Vãn có chút khó có thể tin, đoạt lấy cái chén không trong tay của Phạm Nghị, ánh mắt đảo qua

Phạm Nghị đột nhiên căng thẳng: "Cần đến quả cherry này?"

Lư Vãn Vãn gật gật đầu: "Vì vậy anh đã ăn hết?"

Phạm Nghị gật gật đầu.

Lư Vãn Vãn muốn khóc: "Học trưởng.."

"Ách.. Thực xin lỗi. Anh sẽ đi mua đền cho em, rất nhanh sẽ quay trở lại."

"Đừng đi, một chút cherry cuối cùng của siêu thị trường học, đều ở trong bụng của anh, đoán trừng lúc này đều tiêu hóa.." Lư Vãn Vãn vẻ mặt đưa đám, cô thật là hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.



Phạm Nghị cũng cực kỳ ngượng ngùng, xem ra chỉ có thể làm ai đó đưa tới. Thời gian này cũng chỉ có cậu ta rảnh, tuy rằng để cậu ta trước tiên biết chuyện này không được hay lắm, nhưng là cũng không thể làm hỏng bánh kem của Lư Vãn Vãn đi?

"Anh có biện pháp giải quyết, em chờ nhé!" Phạm Nghị đi ra ngoài gọi điện thoại, sau khi trở về giơ cái dấu OK, "Chờ một lát cherry liền đưa lại đây."

Lư Vãn Vãn nửa tin nửa ngờ, nhưng là cũng không có cách nào khác.

Lư Vãn Vãn nhớ tới bánh quy trong tủ lạnh, lấy ra, mở khuôn đúc, dùng dao cắt ra, mỗi một khối có độ dày đại khái năm mm, xếp đều đều nhau. Cô bày biện từng khối từng khối đặt ở trên khay, bỏ vào lò nướng, hẹn giờ mười lăm phút.

Phạm Nghị vẫn còn ngồi ở trên quầy, Lư Vãn Vãn làm bánh quy xong, từ cặp sách lấy một quyển sách chuyên ngành ra xem. Cô hình như không có ý định nói chuyện phiếm nhưng cố tình Phạm Nghị lại là người hay lảm nhảm, anh có điểm nghẹn đến hoảng.

Qua mười mấy phút, lò nướng đinh một tiếng, bánh quy đã nướng xong, cô đeo bao tay, lấy bánh ra đặt ở bàn. Vừa đúng ngay lúc này, có người gõ gõ cửa, sau đó đi vào: "Phạm Nghị, cherry cậu muốn."

Thanh âm này giống như ma âm xỏ vào lỗ tai, tuy rằng không quen được bao lâu, nhưng đối với Lư Vãn Vãn thanh âm của người này có chút đáng sợ. Cô đang dọn dẹp lại chiếc bàn, giật mình tay liền ném chiếc dao đang cắt bánh quy về hướng của Phạm Nghị

"A a!" Phạm Nghị thét chói tai nhảy xuống ghế quầy bar, mà con dao kia đã bị người kia một phen bắt được.

Phạm Nghị nhẹ nhàng thở ra, vỗ chính mình ngực: "Nhậm Sơ, cậu cuối cùng cũng tới." Anh tiếp nhận cherry, đưa cho Lư Vãn Vãn, "Bồi thường cho em."

"Cảm ơn.." Lư Vãn Vãn nhận lấy, đầu cũng chưa nâng, cô cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, giống như là một cái máy quét chất lượng.

Cô cắt xong cherry, lại một lần nữa ngâm vào rượu anh đào, rốt cuộc không thể nhịn xuống, ngẩng đầu hỏi Nhậm Sơ: "Anh xem tôi làm gì? Học trưởng, tôi hiện tại không nghĩ cùng anh nói chuyện."

Phạm Nghị ngây ngẩn cả người, xác thực mà nói là có điểm sợ ngây người, anh cùng Nhậm Sơ ở một khoa nhiều năm như vậy, trước nay đều là Nhậm Sơ đối người khác hờ hững, vẫn là lần đầu thấy có nữ sinh đối Nhậm Sơ nói như vậy. Anh mang một loại biểu cảm xem kịch vui, xoay đầu đi nhìn Nhậm Sơ.

"A.." Nhậm Sơ thế nhưng nhẹ giọng cười, anh còn cười.

Phạm Nghị cảm thấy không thể tưởng tượng được!

Lư Vãn Vãn đem bánh quy làm xong cất vào trong túi giấy.

Phạm Nghị ánh mắt sáng lên: "Cảm ơn đàn em, anh liền không khách khí."

Phạm Nghị duỗi tay đi lấy, lại bị Nhậm Sơ hung hăng mà đánh một cái vào tay, Phạm Nghị ủy khuất mà nhìn Nhậm Sơ: "Cậu làm gì vậy?"

"Bánh quy không phải cho cậu." Nhậm Sơ nói.

Quả thực, hình trái tim, Phạm Nghị đã hiểu ra.

Lư Vãn Vãn ở trên đế bánh chocolate phết lên một tầng bơ, lại bỏ thêm chút thịt quả cherry, lại thêm một tầng kem bơ, cứ lặp lại như thế. Ở tầng bơ trên cùng, vốn dĩ là muốn phết chocolate trang trí cùng với trái cây, nhưng cô đột nhiên đổi ý, muốn viết lên "Tống Vinh Vinh sinh nhật vui vẻ", nhưng lại không đủ chỗ. Cô suy nghĩ một chút, quyết định viết tắt "RR sinh nhật vui vẻ".

Vừa mới viết một chữ R, Phạm Nghị liền phá lên cười: "Quả nhiên là tặng cho Nhậm Sơ, tôi biết mà!"

*Ở đây Tống Vinh Vinh và nam chính có cùng tên viết tắt

"Hả?" Lư Vãn Vãn kinh ngạc, "Ngày mai là sinh nhật Nhậm Sơ?"

Nhậm Sơ nhìn thoáng qua bánh kem ở trên cùng dùng kem chocolate viết chữ R, tâm trạng vô cùng sung sướиɠ, hơi gật đầu nói: "Cảm ơn, tôi nhận lấy. Ngày mai em có rảnh sao?"

Cái này xấu hổ.

"Em có việc.."

"7 giờ tối mai, yêu cầu tôi đón em sao?"

Người này là lỗ tai có bệnh sao? Cô rõ ràng đã nói là có việc, không phải là có rảnh!

"Sau đó em muốn làm gì?" Nhậm Sơ lại hỏi.

"Đi phòng thí nghiệm giải phẫu.."

"Tiện đường, đi thôi."

Này? Tại sao?

Nhậm Sơ giúp Lư Vãn Vãn đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, sau đó lấy túi bánh quy kia của Lư Vãn Vãn, nhìn Phạm Nghị liếc mắt một cái nói: "Cậu còn không đi?"

"A! Bánh quy.." Tôi cũng muốn ăn nha!

Nhậm Sơ đứng ở cửa, tư thế muốn chuẩn bị khóa cửa. Làm một loạt các thao tác liền mạch lưu loát, làm người không có cơ hội cự tuyệt. Lư Vãn Vãn đành phải tháo xuống tạp dề, rửa tay sạch sẽ, cầm túi ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Dưới lầu khu câu lạc bộ dạy học dừng lại một chiếc xe, Lư Vãn Vãn nhìn thoáng qua là một chiếc siêu xe, trực tiếp ngăn chặn ở cổng lớn.

Quá rêu rao..

Nhậm Sơ móc ra chìa khóa xe, ném cho Phạm Nghị: "Giúp tớ lái xe đi, cảm ơn!"

"Bánh quy kia.." Phạm Nghị vẫn còn tâm tâm niệm niệm, thật sự là bánh quy của Lư Vãn Vãn ăn một miếng liền không thể quên được.

Nhậm Sơ phảng phất như không nghe thấy, túm lấy Lư Vãn Vãn đi rồi.

Từ câu lạc bộ đến tòa nhà thí nghiệm, đi bộ đại khái mất mười phút

"Muốn tôi đón em sao?"

"Không cần!" Lư Vãn Vãn một câu liền cự tuyệt, bởi vì cô căn bản là không muốn đi, hơn nữa căn bản là cũng không tính toán đi.

Nhưng Nhậm Sơ lại cho rằng, cô rất độc lập. Không tồi, anh thích người độc lập.

Tới phòng thí nghiệm, Lư Vãn Vãn vô cùng lo lắng mà đi tìm sư huynh. Hình thức cô đang học là có giáo sư chuyên môn giảng dạy. Giáo sư họ Trần, năm nay mới vừa tròn 50 tuổi, kinh nghiệm dạy học rất phong phú, đồng thời cũng là chuyên gia của một trong ba bệnh viện tỉnh. Mấy người đàn anh của cô mỗi người đều xuất sắc, cùng cô có quan hệ cực tốt, cho nên mấy ngày hôm trước cô trốn tránh ở nhà đã làm lỡ mất chương trình học, nhị sư huynh đã chọn ngày hôm nay giảng lại bài cho cô.

*Sư huynh ở đây là đàn anh học cùng thầy

Lư Vãn Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng, đi đến trước bàn thí nghiệm.

Nhị sư huynh là Mạnh Tây Bạch vừa lúc cầm một đoạn cánh tay đi ra, đặt ở bàn trên bàn, thấy Lư Vãn Vãn tới liền cười với cô một chút: "Nghe nói em đang yêu đương."

Lư Vãn Vãn đang đi nhanh tới, dưới chân trượt một chút, suýt nữa đầu liền đâm vào bàn. Lư Vãn Vãn đỡ lấy mép bàn đứng vững, vỗ vỗ ngực.

"Phản ứng ớn như vậy, xem ra bên ngoài nói là sự thật."

"Không phải! Nhị sư huynh, anh không có việc gì đừng nhìn diễn đàn, đoàn trường gì đó, anh thanh niên tốt, xem bát quái là đang lãng phí sinh mệnh."

Mạnh Tây Bạch cười khẽ một tiếng, chỉ chỉ mặt sau nói: "Anh còn phải xem diễn đàn? Người đều cùng em đến đây, anh trực tiếp thấy người sống có được không?"

Lư Vãn Vãn đột nhiên vừa quay đầu lại, phát hiện Nhậm Sơ đang ngồi ở ghế đằng sau.

Anh ta muốn làm gì? Lư Vãn Vãn nghĩ không ra, không có việc gì làm quá nhàm chán sao? Đột nhiên có hứng thú với giải phẫu? Trong đầu của cô không nghĩ ra được đáp án chính xác, nhưng cũng không có gì lý do gì để đuổi anh ta đi. Thôi thôi, coi như nhìn không thấy là được, nói nhiều với anh ta sẽ bị hiểu lầm!

"Nhị sư huynh, anh cứ coi như anh ta không tồn tại, chúng ta học đi!"

Mạnh Tây Bạch "Ừ" một tiếng, bắt đầu giảng giải cấu tạo cánh tay cho cô, sau đó lại cho cô cầm một ít xương cốt xem.

"Gần đây sao anh không gặp An Gia Tiên?" Mạnh Tây Bạch hình như là nhớ tới cái gì, hỏi một câu.

Lư Vãn Vãn trên tay động tác dừng lại một chút, sau đó cười khổ nói: "Đi làm bạn trai nhị thập tứ hiếu."

"Chỗ này không đúng, đừng mất tập trung." Mạnh Tây Bạch nói.

Lư Vãn Vãn bĩu môi, rõ ràng là anh nói chuyện phiếm với em trước!



Thời điểm Phạm Nghị đỗ xe xong tìm tới, Nhậm Sơ đang ngồi ở trên ghế phòng giải phẫu, ăn bánh quy, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, trên màn hình là bàn tay của Lư Vãn Vãn đang giải phẫu giáo cụ.

"Cậu đang làm gì?"

"Cậu không nhìn thấy?" Nhậm Sơ đầu cũng không quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.

Phạm Nghị nhìn thoáng qua màn hình, quá máu me, quá ghê tởm, anh thiếu chút nữa liền nôn.

"Chìa khóa xe của cậu, tớ đi đây."

"Gấp cái gì? Chờ một chút chúng ta liền đi. Ăn bánh quy không? Hương vị không tệ."

Lúc Nhậm Sơ nói lời này, đôi mắt đều không có rời đi màn hình, anh đem túi giấy giơ giơ trước mặt Phạm Nghị, bánh quy trà xanh nam việt quất chỉ còn lại một miếng cuối cùng. Phạm Nghị nhìn thoáng qua bánh quy lại nhìn thoáng qua màn hình, lại nhìn thoáng qua Nhậm Sơ, sau đó nôn ra..

Nhậm Sơ nhấp môi cười rộ lên: "Sao vậy? Cậu không phải vẫn luôn muốn ăn bánh quy này sao, cho cậu ăn cậu còn không cần?"

Phạm Nghị nôn ra một lúc lâu, sau đó cau mày nói: "Đây là lần đầu tiên tớ xem có được không! Ai giống cậu biếи ŧɦái như vậy!"

Bên kia Lư Vãn Vãn kết thúc khóa học bù, nghe được tiếng vang bên này, vội vã chạy tới, liếc mắt nhìn Phạm Nghị một cái, chạy nhanh cầm bình nước đến cho anh, an ủi nói: "Đàn anh, đừng căng thẳng, hít sâu, anh xem nhiều vài lần thì tốt rồi."

Phạm Nghị nhanh chóng lắc đầu, anh ta không bao giờ muốn nhìn.

Mạnh Tây Bạch rửa tay sạch sẽ chuẩn bị rời đi, thời điểm thấy ba người bọn họ, duỗi tay xoa xoa đầu Lư Vãn Vãn, cười nói: "Tiểu sư muội quét tước sạch sẽ mới được đi nha."

Lư Vãn Vãn "Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn chạy đi lấy cây chổi.

Phạm Nghị hối lỗi nhìn Lư Vãn Vãn: "Học muội làm phiền em rồi."

"Không sao đâu. Một mình em ở lại đây là được rồi, hai người trở về đi thôi." Lư Vãn Vãn nói xong nhìn thoáng qua Nhậm Sơ, anh dường như cũng đang nhìn chính mình, nhưng giống như là không có ý định đi

Lư Vãn Vãn đi đến trước mặt Nhậm Sơ, đem anh kéo đến một bên.

"Có chuyện gì vậy?" Nhậm Sơ hỏi.

"Anh sao còn không đi, anh muốn đi theo tôi đến khi nào nha? Lúc nữa tôi trở về kí túc xá, anh đừng có mà đi theo tôi, hai chúng ta căn bản là không có khả năng, tôi sẽ không.. Này?" Lư Vãn Vãn lấy hết dũng khí nói ra những lời từ trong đáy lòng, chỉ là cô còn không có nói xong, Nhậm Sơ liền cười từ bên người cô đi ngang qua.

Lư Vãn Vãn nhìn theo bóng dáng Nhậm Sơ rời đi, Mạnh Tây Bạch đi ở phía trước, đưa lưng về phía Lư Vãn Vãn phất phất tay.

"Tiểu sư muội hẹn gặp lại."

"Nhị sư huynh, hẹn gặp lại.."

Tình huống này như thế nào, sao Nhậm Sơ lại đi cùng Mạnh Tây Bạch?

Phạm Nghị dựa sát lại đây nói nhỏ một câu: "Em họ của Nhậm Sơ thích Mạnh Tây Bạch, cả ngày đòi chết đòi sống, đoán chừng là lại năn nỉ Nhậm Sơ, bằng không thì cậu ta sẽ mặc kệ cái chuyện nhàm chán này."

"Em họ của Nhậm Sơ thích nhị sư huynh?" Cho nên.. Nhậm Sơ không phải đặc biệt tới tìm mình. Lư Vãn Vãn có chút ngoài ý muốn, thậm chí còn có một chút thất vọng.

"Con bé kia là học sinh của học viện vũ đạo ngay bên cạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai em có thể nhìn thấy cô ấy. Người nhà Nhậm Sơ bọn họ, liền thích mạnh mẽ hái dưa." Phạm Nghị nói xong, cảm thấy chính mình đã thoải mái nhiều, chủ động đi quét tước bãi nôn của chính mình.

"Mạnh mẽ hái dưa?" Lư Vãn Vãn chìm sâu trong suy nghĩ. Cô cảm thấy có chút hứng thú, muốn nhìn một chút nhị sư huynh của cô, quả dưa này đến tột cùng sẽ bị hái xuống như thế nào? Từ từ, như có phải hay không cô cũng bị coi như là cái quả dưa bị mạnh mẽ vặn kia?

Nàng nhanh chóng hỏi Phạm Nghị: "Nhậm Sơ cũng thích làm như vậy sao?"

Phạm Nghị dừng động tác quét tước trên tay, trịnh trọng mà nói: "Nhậm Sơ càng thêm biếи ŧɦái một chút, anh cũng không rõ ràng lắm. Em tự cầu nhiều phúc đi."

Qua ước chừng hai mươi phút, Phạm Nghị đem phòng thí nghiệm quét tước sạch sẽ, vì để biểu đạt lòng xin lỗi của chính mình, anh không chỉ quét tước bãi nôn của chính mình mà còn giúp Lư Vãn Vãn làm trực nhật. Lư Vãn Vãn đối người đàn anh này lại có ấn tượng tốt hơn rất nhiều, đã có thể tha thứ cho sai lầm của anh ta khi ăn vụng nguyên liệu nấu ăn

Nhìn thời gian, đã chạng vạng tối, Phạm Nghị chủ động muốn đưa cô về kí túc xá, vừa vặn chuông cửa của phòng thí nghiệm cũng vang lên, Nhậm Sơ thế mà lại về rồi.

"Còn chưa đi?" Nhậm Sơ hỏi.

"Quét tước vệ sinh, cậu sao lại về rồi?" Phạm Nghị đáp lại anh.

"Có việc." Nhậm Sơ đã đi tới, nhìn về phía Lư Vãn Vãn, "Trở về kí túc xá sao?"

Lư Vãn Vãn hoàn toàn không có dự đoán được anh sẽ đột nhiên hỏi chính mình, thành thật gật gật đầu.

"Vậy thì tốt cùng nhau đi thôi."

"Không cần, học trưởng, tôi biết đường về."

"Vừa lúc, em dẫn đường."

Lư Vãn Vãn vẻ mặt cự tuyệt, trong lòng có một vạn NO, ngoài miệng cũng nói thẳng: "Tôi nghĩ mình có thể tự đi!"

Nhậm Sơ bộ dáng không sao cả, "Ừ" một tiếng.

Lư Vãn Vãn khóa lại cửa, Phạm Nghị cùng với Nhậm Sơ đang một bên nói chuyện, cô liếc mắt một cái, chạy nhanh đi rồi. Cô tức khắc liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cứ giữ khoảng cách như vậy sẽ nhanh chóng giảm thiểu tai tiếng

Không phải là Lư Vãn Vãn không có nghe được những tin đồn trong trường học, biết Nhậm Sơ cũng không phải là loại người tốt gì, người bình thường đều không thể trêu vào, cô đi sớm một chút, nhanh lên một chút, hẳn là là có thể tránh đi cùng với anh ta đi?

Nghĩ như vậy, nàng liền cười vì sự thông minh tài trí của mình.

Đột nhiên khi cô cúi đầu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi chân dài, cái quần kia hình như hơi quen mắt. Cô vừa nhấc đầu trong giây lát, người nọ cũng vừa lúc cúi đầu, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Anh lạnh băng một khuôn mặt, biểu tình lạnh nhạt, nhưng là trong ánh mắt lại mơ hồ có một chút ý cười.

Nhậm Sơ..

A a a! Lư Vãn Vãn muốn hét lên, rõ ràng đã đi rất nhanh, như thế nào vẫn gặp? Liền ở lúc cô vừa muốn chuẩn bị nói chuyện, Nhậm Sơ vượt qua cô!

Lúc này, cô nghe được tiếng nghị luận của bạn học đi ngang qua bên cạnh: "Này đó không phải là học trưởng Nhậm Sơ sao? Oa, đẹp trai thật nha! Ồ, đi theo anh ấy chính là Lư Vãn Vãn? Cô ấy đuổi theo học trưởng làm gì?"

Cô đuổi theo Nhậm Sơ?

Lư Vãn Vãn cẩn thận nghĩ, phân tích tình hình một chút, hình như là có chút giống a. Cô có chút uể oải, rõ ràng là cô đi trước, có chân dài chính là tốt như vậy sao? Rõ ràng đây là con đường nhất định phải đi qua để về kí túc xá, sao lại thành cô đuổi theo Nhậm Sơ vậy?

Không được! Cô không thể liền nhận thua như vậy, không thể bị hiểu lầm như vậy!

Lư Vãn Vãn thở một hơi, hai cái chân đi tới, cô gần như là phải chạy, mới có thể đuổi đến gần Nhậm Sơ.

Nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ tới chính là trong nháy mắt khi cô đuổi gần đến Nhậm Sơ, Nhậm Sơ lại tăng tốc! Lư Vãn Vãn là ai? Không thể thua! Vì thế Lư Vãn Vãn lại một lần nữa tăng tốc, gần như là đang chạy, Nhậm Sơ vẫn như cũ bước chân đôi chân dài đi trước.

Lúc này, cô lại nghe được bạn học đi ngang qua nghị luận sôi nổi: "Kia không phải hoa khôi Lư Vãn Vãn sao? Đuổi theo học trưởng làm gì vậy, trời ạ, lá gan của cô ấy lớn thật đấy, đây là sức mạnh của tình yêu!"

Đây không phải là tình yêu! Đây là tôn nghiêm!

Lư Vãn Vãn không rảnh để ý tới vẫn đang tiếp tục đuổi theo Nhậm Sơ, cô có ý định vượt qua anh, muốn những người qua đường này nghị luận một chút, chẳng hạn như nói: Trời ạ, đàn anh Nhậm Sơ đuổi theo tân hoa khôi làm gì, chúng ta đồn đãi sai rồi.

Nghĩ như thế cô cười cười, cho cổ vũ cho chính mình, hoạt động tay chân một chút, sau đó lấy tốc độ trăm mét lao tới đuổi theo.

Tự nhiên Nhậm Sơ dừng bước, xoay người. Cô bởi vì quán tính, thiếu chút nữa liền đυ.ng vào trên người Nhậm Sơ.

"Em đang làm gì?" Nhậm Sơ hỏi, rất bình tĩnh tự nhiên, tựa như người vừa rồi cùng cô thi chạy không phải là anh ta.

Lư Vãn Vãn nhìn anh, khí thế cũng không thể thua! Cô ho khan một tiếng, lại hoạt động một chút gân cốt nói: "Ngại quá, tôi đang tập thể dục buổi sáng."

Sau đó, cô liền công khai mà vượt qua Nhậm Sơ, một đường chạy chậm về tới kí túc xá.

Nhậm Sơ nhìn thoáng qua đèn đường đang sáng lên mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »