Edit: Mimi – Beta: Chi*****Hà Tấn không phun cũng không vạ vật, mà hệt như lúc sinh bệnh không lộ ra bất cứ dấu hiệu gì. Cho dù say thì thể chất đặc biệt của cậu cũng có thể đem hơi men che giấu cực kỳ ngon nghẻ.
Chẳng qua cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngủ một đêm, buổi sáng tỉnh lại liền có chút đau đầu, nhưng cái tác dụng phụ này cũng không tính là nghiêm trọng, ngược lại Hà Tấn tương đối nghiện cái cảm giác lâng lâng trong men rượu ấy, còn nghĩ lúc nào đó sẽ lại uống một lần.
Tối nay phải tham gia toạ đàm, theo lời dặn của Đông Huyên, Hà Tấn có mặt ở hội trường từ rất sớm, thấy các đàn em khóa dưới đã đến khá đông nhưng cậu cũng không hề khẩn trương lo lắng. So ra, trường hợp này còn thoải mái hơn khi phải gọi Thương Hỏa một tiếng “chồng” nhiều.
Quách Hữu Lăng và vài thành viên của tổ ngoại ngữ cũng đã có mặt, thấy Hà Tấn xuất hiện liền lôi kéo cậu tán dóc một hồi về việc Tần Dương bế cậu tới phòng y tế của trường.
“Các em đồn đại cũng thật khoa trương…” Hà Tấn đã không còn sức lực để giải thích tỉ mỉ từng chi tiết một.
Thế nhưng Quách Hữu Lăng vô cùng kích động, nói: “Ngày đó ai nhìn thấy cũng đều sợ ngây cả người! Bọn họ còn phỏng đoán có phải hot boy số một trường ta quyết tâm làm “gà vàng” hay không, dám hiên ngang bế một nam sinh chạy như điên ra khỏi ký túc xá… Người không biết chuyện còn tưởng cả hai đã làm này nọ gì đó rồi ấy chứ…”
Mấy nữ sinh bên cạnh nghe xong cũng che miệng lộ ra một trận cười quái dị.
Hà Tấn ngơ ngác với vẻ mặt rơi đầy chấm hỏi: “Làm cái gì?”
Một nữ sinh lớn mật trực tiếp nói ra: “Thì là hai ngươi làm chuyện người lớn ể, sau đó anh bị làm đến hôn mê…”
Hà Tấn: “…” Cậu thật sự muốn giữ một khoảng cách nhất định với đám sinh vật đáng sợ này! (=_=)
Nghĩ sao làm vậy, Hà Tấn lập tức xoay người định bước lên bục giảng, nhưng đúng lúc ấy cậu liền thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa hội trường, là Tần Dương và Triệu Hi Bách.
Tần Dương nhìn thấy Hà Tấn còn vui vẻ vẫy vẫy tay, nhất thời hội trường truyền tới một trận tiếng hít khí liên tiếp, không ít nữ sinh đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, rồi cười khẽ hoặc thì thầm nhỏ to.
Hà Tấn không quan tâm, dứt khoát đi lên bục giảng mở PPT, ho nhẹ một tiếng — “Xin mọi người im lặng một chút… Hôm nay tôi rất vui khi nhận được lời mời của tổ ngoại ngữ, cũng vô cùng vinh hạnh vì được trò chuyện với các bạn có mặt ở đây. Đối với việc ôn tập và thi chứng chỉ tiếng Anh CET-6, tôi đã đúc rút được một vài kinh nghiệm cá nhân, hy vọng nó sẽ giúp ích được cho mọi người…”
Hà Tấn cầm một cái bút laser, chậm rãi trình bày, từ phạm vi cuộc thi cho đến dạng đề, rồi lại chuyển sang tiến trình ôn tập và cách phân bổ thời gian. Những gì cậu nói vô cùng rõ ràng, hợp lý, trật tự, văn minh.
Trước kia khi còn học phổ thông, cậu cũng thường làm đại biểu học sinh lên bục nói chuyện, hoặc làm người dẫn chương trình trong các hoạt động kỷ niệm của trường. Nếu hỏi kiếp sống cán bộ hội học sinh – sinh viên nhiều năm nay có ích gì khiến Hà Tấn dấn thân vào, thì có lẽ chính là loại năng lực không cảm thấy sợ hãi khi đối thoại trực tiếp tại hiện trường này. Một lần rồi lại một lần rèn luyện, đã giúp cậu có thể bình tĩnh đối diện với vô số trường hợp thử thách chân chính, bao gồm cả phỏng vấn, thi cử, họp báo hay là diễn thuyết…
“Anh ta thật là lợi hại, trình bày còn rõ ràng hơn so với thầy dạy tiếng Anh của tao!” Triệu Hi Bách ngồi ở phía dưới, còn nghiêm túc cầm giấy bút ghi ghi chép chép.
Mà Tần Dương thì cái gì cũng không mang, hai tay đút trong túi áo, biếng nhác ngồi chơi, nhưng ánh mắt lại chuyên chú nhìn vào người trên bục, tựa hồ muốn khóa chặt thân ảnh đối phương, thưởng thức tư thế dáng điệu, thậm chí là từng động tác nho nhỏ của người nọ…
Giọng nói nhẹ nhàng thanh mát của người đó, cái nắm tay hờ hờ của cậu ta, chuyển động tự nhiên của tứ chi khi cậu ta nói chuyện…
Tầm mắt rộng mở của người đó khi từ trên cao quét mắt nhìn xuống cả hội trường, cách cậu ấy che miệng khi ôn nhã mỉm cười…
Người này, thời điểm trầm lặng thì an tĩnh tựa mặt nước ao tù, mà lúc chuyện trò lại giống như gió thu thơm mát…
— Rõ ràng, cậu ấy không chỉ là một nhân vật game có cái tên A Tấn.
Có lẽ là vì chờ đợi suốt tám năm ròng, cho nên tình cảm ngây thơ khờ dại chôn sâu dưới đáy tâm tư của Tần Dương đã lên men
,thay chất đổi hình, rượu không thành rượu, giấm cũng chẳng ra giấm. Hắn biết mình thích người kia, nhưng ngoài trừ thích, dường như còn có một hương vị nào đó rất khó diễn tả bị trộn lẫn vào.
Hắn muốn vo viên người này lại, chà chà xát xát vo vo, sau đó nhét vào buồng tim của mình, hoàn toàn hợp nhất với mình, như vậy đối phương sẽ không thể nào chạy mất nữa.
…
Một tiếng sau, buổi tọa đàm của Hà Tấn rốt cuộc cũng kết thúc, cậu chỉ chỉ vào xấp tài liệu photo ở chỗ Quách Hữu Lăng, nói: “Những gì tôi vừa nói sẽ được diễn giải kỹ càng tỉ mỉ hơn ở trong cuốn bút ký ôn tập kia, hình ảnh thể hiện trên PPT cũng là tóm gọn ra từ đó, nếu bạn học nào có nhu cầu, có thể trực tiếp đến chỗ bạn gái áo vàng mua, trên cơ bản chỉ lấy phí in ấn…”
Hà Tấn vừa dứt lời, đã có người đi qua hỏi mua bút ký chi tiết, cũng không ít nữ sinh chạy lên bục xin làm quen Hà Tấn — Đúng vậy, tuy Hà Tấn không được hoan nghênh bằng hot boy số một vườn trường Tần Dương, nhưng cũng có người theo đuổi cậu. Đám nữ sinh này hệt như Đông Huyên năm ấy, bị dáng vẻ thư sinh của cậu thu hút, hiện giờ bắt chuyện làm quen sau lại lấy danh nghĩa có việc cần trợ giúp để hỏi phương thức liên lạc của cậu.
Bởi vì rất kém chống đỡ với loại cảnh tượng này nên Hà Tấn không cách nào thoát được. Đúng lúc ấy,Tần Dương đi tới.
Người này tựa như mặt trời chói lọi, dù xuất hiện ở đâu thì đám người xung quanh cũng đều tự động tản ra thành một vòng tròn. Những người bị hấp dẫn sẽ đứng ngoài vòng tròn quan sát hắn, tựa hồ sợ lại gần quá lập tức bị thiêu đốt ra tro.
Những nữ sinh quấn lấy Hà Tấn để hỏi han nhất thời im lặng, đờ đẫn nhìn về phía người vừa mới tới đây — Bình thường bọn họ không có cơ hội được nhìn hot boy số 1 ở khoảng cách gần như thế này đâu.
Nhưng khác với hình tượng hot boy thanh cao lạnh lùng trong lòng bọn họ, toàn thân trên dưới của Tần Dương đều tản mác một luồng khí ấm áp nhu hòa. Hắn hơi cong con mắt, khóe miệng khe khẽ hất lên, cả người giống như đắm chìm trong gió xuân phơi phới.
“Cậu tới rồi?” Hà Tấn mở miệng trước, rất bất ngờ khi Tần Dương đến đây.
Tần Dương: “Nghe nói cậu diễn thuyết nên tôi mới đến.”
Hà Tấn bỗng có cảm giác khẩn trương khi được người “coi trọng”: “Không đến nỗi xấu mặt chứ?”
“Cậu nói rất hay~” Tần Dương dứt khoát đút tay vào túi áo, dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc nói: “Kết thúc rồi nhỉ? Đi, tôi mời cậu uống nước.”
Những người vây quanh bọn họ nhất thời ngây ngẩn, bao gồm cả Quách Hữu Lăng đang bán bút ký và Đông Huyên.
Hà Tấn ngẩn người trong giây lát rồi mới nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Kỳ thực cậu rất thích bộ dáng này của Tần Dương, tự nhiên mà thân mật, không giả tạo hay ra vẻ một chút nào, làm cho người ta có cảm giác giống như bạn bè quen biết đã nhiều năm vậy.
Giao lại hội trường cho mấy người Đông Huyên và Quách Hữu Lăng, Hà Tấn liền đi theo Tần Dương.
Triệu Hi Bách nhìn bóng dáng xa dần của hai người bọn họ, không khỏi kỳ quái mà lẩm bẩm: “Quan hệ của hai tên này tốt như vậy từ lúc nào?”
Quách Hữu Lăng liền đáp: “Thôi xong, bị cái miệng quạ đen của anh phán trúng rồi đấy, hot boy no 1 trường ta muốn đổi CP!”
Triệu Hi Bách: “Liên quan gì đến anh?”
Quách Hữu Lăng: “Lần trước chính anh nói anh Hà mới có khả năng làm thụ! Anh xem, hiện tại Tần Dương ra tay luôn và ngay oy…”
Triệu Hi Bách dở khóc dở cười: “Em ảo tưởng nhiều quá rồi đấy nhóc!”
Mười phút sau, Hà Tấn và Tần Dương đứng dưới tàng cây bạch quả, hóng gió lạnh, uống 7 Up…
— Tần Dương nói mời uống nước, thế nhưng Hà Tấn không ngờ “nước” lại chính là 7 Up ướp lạnh! (=_=)
“Kỳ thực tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.” Tần Dương mở miệng.
“Việc gì?” Hà Tấn lạnh đến phát run.
“Ngữ pháp tiếng Anh của tôi không tốt lắm…” Tần Dương đơn giản vào đề, ghé mắt nhìn sang phía Hà Tấn, lại thấy đối phương đang rụt cổ, liền hỏi, “Cậu lạnh à?”
Hà Tấn rùng mình một cái, “Lạnh…” Nói đoạn, cậu lại khoa trương giơ lon 7 Up trên tay lên, “Trời rét thế này mà cậu còn mua đồ uống lạnh…”
“Cầm hộ tôi.” Tần Dương đưa lon 7 Up của mình cho Hà Tấn. Người sau còn cảm thấy khó hiểu một hồi, sau đó lại thấy Tần Dương cởϊ áσ khoác xuống, nhanh tay phủ lên sau lưng cậu.
Hà Tấn: “…” (=口=|||)
… Ựa, có phải có chỗ nào đó không đúng lắm hay không?
Kế tiếp, Tần Dương liền lấy đi hai lon nước trên tay Hà Tấn, Hà Tấn duy trì tư thế hóa đá ba giây, sau đó gương mặt bỗng chốc ửng đỏ
:
“Không cần cho tôi mượn áo, tôi cũng có phải con gái đâu.”
Tần Dương nhìn người nọ một cái: “Nhưng chẳng phải cậu đang lạnh à.”
Hà Tấn: “…”
Tuy rằng cậu thích thái độ thân thiện của người trước mặt, nhưng mà cậu và đối phương… đã thân đến mức này rồi sao?
“Vừa rồi ngồi trong hội trường nghe cậu nói chuyện tôi còn nóng đến đổ mồ hôi,” Nói đến đây Tần Dương còn ghé sát lại, hắn cao 1m83, hơn Hà Tấn chừng nửa cái đầu, “Không tin cậu sờ vào cổ tôi đi, nóng thật đấy.”
Hà Tấn: “… …” Ai mà thèm sờ chứ hả! (=_=|||)
Tần Dương cũng không thực sự bảo Hà Tấn sờ, chẳng qua là nói giỡn mà thôi. Thấy Hà Tấn ngẩn người, hắn liền rụt cổ về, toàn bộ quá trình đều rất mực tự nhiên, giống như mất tự nhiên chỉ có một mình Hà Tấn.
Xong đâu đấy, Tần Dương tiếp tục đi về phía trước, Hà Tấn chậm chạp đuổi theo, xấu hổ mà nói tiếp đề tài ban nãy: “Cậu nói ngữ pháp không tốt, rồi sao?”
Tần Dương dường như có chút ngại ngùng, cười cười: “Tôi nghĩ, nếu cậu có thời gian, có thể bổ túc kiến thức cho tôi hay không, tôi sẽ trả lương cậu theo lương gia sư nhé.”
Hà Tấn nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, nói: “Đều là bạn học của nhau, còn tính lương lậu làm gì, ngữ pháp rất đơn giản, tôi chỉ nói hai lần là cậu nắm được hết thôi.”
Tần Dương: “Có làm phiền cậu không?”
“Không đâu.” Nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng Hà Tấn sẽ đề cử vài cuốn sách tham khảo rồi thôi, nhưng với Tần Dương, có lẽ vì chuyện phát sinh lúc trước mà Hà Tấn cảm thấy con người hắn thực không tồi, nên liền vui lòng giúp đỡ, “Trao đổi đi, cậu dạy tôi đánh tennis là được rồi.”
Yêu cầu này với Tần Dương mà nói, quả là mong còn không được — “Vậy bình thường cậu rảnh vào lúc nào?” Tần Dương cười hỏi.
Hà Tấn: “Uhm, tối các ngày thứ ba năm bảy đều rảnh, hoặc là chủ nhật cũng được…”
Khi nghe Hà Tấn nói ” tối các ngày thứ ba năm bảy rảnh”, tâm tư Tần Dương lại nhảy nhót vì vừa nắm bắt được thêm một chứng cớ, nhưng nghĩ tới ba ngày đó mình đều phải làm trực tuyến thì liền tránh không được một trận đau ku.
Tần Dương: “Chủ nhật đi.”
Hà Tấn gật đầu, hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, Hà Tấn nhanh chóng đem áo khoác trên người trả lại Tần Dương: “Đến lúc đó lại nhắn tin.”
Tần Dương giơ lon 7 Up trong tay lên, đáp: “Được.”
Thứ sáu kế tiếp, Hà Tấn lại đúng hẹn lên game 『 Thần Ma 』, Thương Hỏa đã luyện acc “Linh sủng” của cậu lên tới cấp bảy, ba cấp cuối cùng tương đối khó, có lẽ phải tốn thêm một chút thời gian.
Mấy ngày nay, cứ online là Hà Tấn lại thấy cả trăm yêu cầu thêm bạn, vì thế vừa từ chối vừa nhắn tin cho Thương Hỏa: “Sau khi bản thực tế ảo được tung ra, game thủ có thể đổi tên không?”
Thương Hỏa: “Sao? Em muốn đổi?”
Tiểu tiên A Tấn: “Gần đây rất nhiều người add tôi, mà tôi lại không quen bọn họ.”
Thương Hỏa: “Em đóng tính năng kết bạn lại là được, không cần phải đổi tên, đổi cũng vô dụng thôi.”
Tiểu tiên A Tấn: “Vì sao?”
Thương Hỏa: “Em là vợ anh, sớm muộn gì mà chẳng nổi tiếng, quen được là tốt rồi.”
Tiểu tiên A Tấn: “…”
Tần Dương sợ Hà Tấn làm sâu lười nhàm chán, nên tạo một cái tổ đội rồi kéo vài người bạn tiến vào, chuẩn bị dẫn cậu đi đánh phó bản.
〖 Đội ngũ 〗Người chơi 『 Cửu Điện Hạ 』gia nhập đội ngũ.
〖 Đội ngũ 〗『 Cửu Điện Hạ 』: “Kéo tao vào đây làm gì?”
〖 Đội ngũ 〗『 Cửu Điện Hạ 』: “Ôi đệt! Chị dâu Tiểu Bạch ở đây à! Hê hê hê…”
〖 Đội ngũ 〗『 Tiểu tiên A Tấn 』: “…”
〖 Đội ngũ 〗Người chơi 『 Thệ Thủy °』gia nhập đội ngũ.
〖 Đội ngũ 〗『 Thệ Thủy °』: “Woa, rốt cuộc cũng được nhìn thấy bản tôn rồi!”
〖 Đội ngũ 〗Người chơi 『 Nhàn Vân 丶 』gia nhập đội ngũ.
〖 Đội ngũ 〗Người chơi 『 Dã Hạc 丶 』gia nhập đội ngũ.
〖 Đội ngũ 〗『 Dã Hạc 丶 』: “Gọi tôi vào làm gì?”
〖 Đội ngũ 〗『 Nhàn Vân 丶 』: “Vây xem người phụ nữ của cao thủ đệ nhất trong truyền thuyết.”
〖 Đội ngũ 〗『 Dã Hạc 丶 』: “… Chồn, chồn bạc?”
Hà Tấn: “…” Ngon, năm cái tên hàng đầu server đều có mặt đông đủ rồi đấy!