Vân Vi Sam ngồi trong phòng, cả đêm không ngủ, dưới mắt có hơi thâm quầng, sợi thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng được một chút, mày cũng không còn cau lại, nhìn vào chỉ thấy vẻ mệt mỏi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng hơi bất ngờ, đi đến mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Cung Tử Vũ, sự bất ngờ nhanh chóng tan biến.
Không đợi đối phương mở miệng, Vân Vi Sam khẽ nói: "Ngài đợi ta một chút."
Đổi lại là Cung Tử Vũ thấy bất ngờ, sao nàng biết mình đến đây vì cái gì?
Vân Vi Sam xoay người bước vào phòng. Một lát sau, Vân Vi Sam cầm lấy mặt nạ tối qua đi đến trước cửa, đưa cho Cung Tử Vũ.
"Tối qua cảm ơn Vũ công tử."
Cung Tử Vũ nhận lấy mặt nạ: "Không cần gọi ta là Vũ công tử, ta là Cung Tử Vũ."
Vân Vi Sam: "..."
Điều Vân Vi Sam không thể xác định chính là, người trước mặt có thật sự không chút tâm cơ nào như vẻ bề ngoài của hắn không, dù sao tối qua hắn cũng dẫn dụ được thích khách Vô Phong sa vào bẫy. Nàng không khỏi nhìn hắn thêm một cái.
Phát hiện Vân Vi Sam đang ngây người, Cung Tử Vũ ngô nghê hỏi: "Không buồn cười sao?"
Vân Vi Sam không cho ý kiến, chỉ trả lời hắn: "Ta là Vân Vi Sam, Vân chỉ đám mây, Sam chỉ y phục."
"Lấy mấy làm y phục…" Cung Tử Vũ đọc theo một lần, thấy nàng mặc bạch y, dưới tia sáng lờ mờ như mây vờn bay, Cung Tử Vũ không tiếc lời ca ngợi, "Đúng là một cái tên tình thơ ý họa."
Vân Vi Sam không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ cười, biểu đạt khách khí và ý cảm ơn.
Cung Tử Vũ lúc này mới hỏi: "Sao cô biết ta đến đây lấy mặt nạ?"
"Sơn trên mặt nạ này không phải là sơn dầu hay bột nhão thông thường, mà là một lớp men vô cùng mỏng, thợ thủ công bình thường khó mà nung được, có lẽ được một người thợ lành nghề làm ra, giá cả cũng không rẻ. Nếu ta là chủ nhân của nó, làm mất cũng sẽ rất xót."
Vân Vi Sam chậm rãi nói, lúc này nàng vẫn chưa trang điểm, gương mặt thuần khiết lộ ra chút suy nghĩ tinh tế. Cung Tử Vũ thấy cô nương này không chỉ thông minh, mà kiến thức còn rộng rãi.
"Không phải vấn đề về giá cả, chủ yếu là không mua được nữa."
Vân Vi Sam không khỏi hỏi: "Thợ làm chiếc mặt nạ này qua đời rồi?"
Người này không phải mục tiêu của nàng, vốn dĩ không cần phải tốn nhiều lời lẽ như vậy, nhưng Vân Vi Sam vẫn không nhịn được mà nói thêm với hắn mấy câu.
Ánh mắt của Cung Tử Vũ thoáng lóe lên một tia trầm thấp, nhưng rất nhanh khôi phục lại: "Ừm… cũng có thể nói như vậy, độc của cô được giải rồi à?"
Vân Vi Sam nhẹ nhàng vén tay áo lên, lộ ra làn da trắng noãn, vết tích trúng độc màu đen đã biến mất.
"Tối qua Thiếu chủ đưa thuốc giải đến cho bọn ta, đã không sao rồi."
Lúc này, có hạ nhân bưng một chén thuốc đến, nhìn thấy Cung Tử Vũ, vội vàng hành lễ.
Cung Tử Vũ ngửi thấy mùi của chén thuốc, khẽ cau mày.
Vân Vi Sam đang chuẩn bị nhận lấy thuốc, lại bị Cung Tử Vũ ngăn cản.
Cung Tử Vũ cảm thấy không đúng: "Thuốc này là?"
Hạ nhân nói: "Bạch chỉ kim thảo trà."
Cung Tử Vũ đưa tay: "Đưa cho ta. Ngươi lui xuống đi."
Hạ nhân đáp lời: "Vâng."
Vân Vi Sam không hiểu cho lắm nhìn Cung Tử Vũ, lực chú ý của hắn vẫn nằm trên chén thuốc.
Vân Vi Sam hỏi: "Bạch chỉ kim thảo trà này, tối qua lúc vào ở cũng đã uống một chén, nói là người từ bên ngoài đến đều phải uống, tránh bị sương mù độc chướng trong sơn cốc Cựu Trần xâm nhập… Vũ công tử, có gì không đúng sao?"
"Không có gì không đúng, bạch chỉ kim thảo trà là nhất định phải uống. Sâu trong sơn cốc nơi đây tràn ngập những loại cỏ quý hiếm, cây cối có chứa kịch độc cũng rất nhiều, hẻm núi nhiều năm bị độc chướng bao phủ… Cho nên, người ở trong sơn cốc…" Cung Tử Vũ ấp úng, không nói tiếp nữa.
Vân Vi Sam nghe thấy có hơi kỳ quái: "Vậy sao mọi người không rời khỏi sơn cốc này, tìm một nơi yên bình hơn?"
Cung Tử Vũ rủ mi mắt: "Vô Phong hung hăng ngang ngược khắp nơi, làm giang hồ bấp bênh, làm gì có chỗ thật sự yên bình chứ? Bọn ta giữ ở chỗ này, còn có thể bảo vệ bách tính trong sơn cốc Cựu Trần, ngoại trừ họ hàng xa của Cung thị, còn có rất nhiều hậu nhân của các môn phái trên giang hồ bị Vô Phong hãm hại chạy nạn đến đây."
Vân Vi Sam trầm mặc.
Cung Tử Vũ tiếp tục nói: "Với lại, bởi vì độc chướng ở đây, mà nữ tử ở lâu dài trong sơn cốc sẽ…"
"Thế nào…"
Cung Tử Vũ đỏ mặt: "... Không dễ sinh con."
Vân Vi Sam hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được, nàng nhìn Cung Tử Vũ hỏi: "Cho nên, Cung Môn mới phải cưới tân nương ở bên ngoài sơn cốc?"
"Ừm… nhưng mà cô yên tâm, bạch chỉ kim thảo trà này là để giúp nữ tử chống lại độc chướng, bảo dưỡng thân thể. Chỉ là chén thuốc này, Vân cô nương trước tiên đừng uống, đợi lát nữa ta sẽ sai người mang một chén mới qua đây."
Vân Vi Sam bất an: "Thuốc này làm sao? Có vấn đề gì à?"
Cung Tử Vũ như đang đùa: "Trong này có vứt vào mấy viên phân chuột."
Vân Vi Sam: "..."
Cung Tử Vũ nhìn gương mặt ngại ngùng của Vân Vi Sam, cong khoé môi, cầm lấy chén thuốc rời đi.
Vân Vi Sam hỏi hắn: "... Ngài nói thật à?"
Cung Tử Vũ không quay đầu lại: "Cô đoán xem."
Vân Vi Sam nhìn bóng lưng Cung Tử Vũ biến mất ở ngã rẽ, trong lòng sinh nghi, sắc mặt phức tạp.
Lúc này, nàng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ở sau lưng, quay đầu lại, ở hành lang bên kia, hạ nhân bưng thuốc gõ cửa một gian phòng. Đó là nơi ở của Thượng Quan Thiển.
Thượng Quan Thiển đêm qua bị dọa cho sợ hãi, lúc này bước ra, bộ dáng lại không chút mệt mỏi nào. Nàng xoay đầu, nhìn thấy Vân Vi Sam, còn khẽ cười chào hỏi, giống như một đóa hoa vừa nở, xem ra không sao rồi.
Hạ nhân đưa bạch chỉ kim thảo trà qua, Thượng Quan Thiển nhận lấy, chuẩn bị bước vào phòng, lại bị hạ nhân gọi lại.
Hạ nhân nói: "Thượng Quan tiểu thư, cô có thể uống chén thuốc ngay bây giờ."
Thượng Quan Thiển có hơi nghi hoặc: "Bây giờ phải uống sao?"
"Uống bây giờ, uống xong, ta bưng chén trở về."
Thượng Quan Thiển nhìn hạ nhân, lại nhìn Vân Vi Sam, nàng hơi chần chừ một chút, nhưng cũng không nói gì, ngẩng đầu uống hết chén thuốc, đưa chén không lại cho hạ nhân.
Cung Tử Vũ bưng chén thuốc về đến Vũ Cung.
Trong đình viện, hắn trông thấy Kim Phồn, hai người nhìn nhau.
Kim Phồn thấy Cung Tử Vũ cầm chén thuốc, hơi kinh ngạc: "Ngài có phải hơi yếu ớt không? Bị thương có chút cũng uống thuốc?"
Cung Tử Vũ lườm hắn: "Đây là bạch chỉ kim thảo trà."
Kim Phồn giật mình: "Sao ngài phải uống bạch chỉ kim thảo trà?!" Đây không phải dành cho nữ nhân…
Cung Tử Vũ ngắt đi sự liên tưởng của hắn: "... Não ngươi có bình thường không đó?"
"Ta có không bình thường thì cũng không uống bạch chỉ kim thảo trà!"
Cung Tử Vũ hít sâu một hơi, không khỏi đưa chén thuốc kia đến bên mũi của Kim Phồn, nén giận: "Ngươi ngửi xem."
Kim Phồn lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, cúi đầu ngửi, mùi đắng tản ra, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, có hơi hiểu ra.
"Mùi này không đúng. Có độc à?"
Cung Tử Vũ không dám khẳng định: "Vẫn chưa chắc chắn. Nhưng mùi hương chắc chắn không phải của bạch chỉ kim thảo trà nguyên bản…"
Kim Phồn lại hỏi: "Là ai động tay động chân?"
Cung Tử Vũ cắn răng: "Còn có thể là ai? Người biết dùng độc nhất cái sơn cốc này chứ gì."
"Cung Viễn Chủy?"
Đang nói chuyện, sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
"Tử Vũ." Cung Hoán Vũ bước vào đình viện, gọi hắn một tiếng, đi qua phía hai người.
Cung Tử Vũ đáp lại: "Ca."
Cung Hoán Vũ lúc nãy đã nghe người bẩm báo, lại không chỉ trích cái gì, chỉ hỏi: "Đến viện của khách nữ tìm Vân Vi Sam cô nương rồi?"
Cung Tử Vũ có hơi kinh ngạc: "Ca, sao huynh biết…"
"Tối qua ta thấy trên người cô ấy có thắt mặt nạ hồ ly của đệ. Đồ quý giá như vậy, cô nương bình thường, đệ sẽ không nỡ để cô ấy dùng." Cung Hoán Vũ biết mặt nạ đó quan trọng với hắn thế nào, lại nghĩ tới tân nương dễ dàng nhìn thấy trong đám đông kia.
Mặt Cung Tử Vũ nóng lên: "Đệ muốn hỏi, ca, sao huynh biết tên của cô ấy."
"Lần này là tuyển hôn cho ta, tân nương đến đây có gia thế, tính cách, tên tuổi thế nào, ta đương nhiên biết rõ." Cung Hoán Vũ cười, "Đệ yên tâm, ta sẽ không chọn Vân cô nương."
Mặt Cung Tử Vũ càng đỏ lên: "Ca, huynh nói gì vậy…"
Lúc này, một thị vệ đi tới: "Thiếu chủ, Vũ công tử, Chấp Nhận đại nhân cho gọi."
Cung Tử Vũ không biết tại sao phụ thân lại tìm hắn, không dám trì hoãn, cầm lấy chén thuốc bước vào Chấp Nhận Điện.
Đợi hắn bước vào đại điện, mới phát hiện Cung Viễn Chủy cũng có mặt. Hai người này nhìn thấy nhau đều không vui vẻ gì, tối qua còn đánh nhau, Cung Tử Vũ tất nhiên không nhìn thẳng hắn, chỉ hành lễ với phụ thân: "Phụ thân."
Trên bậc thang, Cung Hồng Vũ đang ngồi trên ghế Chấp Nhận, sắc mặt nghiêm khắc, mơ hồ lộ ra một tia bất mãn: "Ta nghe bọn họ nói, tối qua thân phân thích khách đã bại lộ rồi…"
Cung Tử Vũ có hơi chột dạ: "Vâng, vốn dĩ con và ca ca… con và Thiếu chủ thương lượng dùng cơ quan trong mật đạo dẫn dụ thích khách…"
Nhưng không đợi hắn nói hết, đã bị Cung Hồng Vũ nghiêm nghị ngắt lời.
"Không nghĩ tới ngươi còn học nói láo?"
Cung Tử Vũ câm như hến, Cung Hồng Vũ vỗ tay vịn đứng lên: "Thiếu chủ sao có thể ngu ngốc như ngươi? Ngươi tự cho mình thông minh, còn muốn kéo Thiếu chủ xuống nước? Bắt đầu từ lúc ta nói muốn gϊếŧ tân nương, đã là một cái bẫy rồi, ta và Cung Hoán Vũ đã thương lượng xong từ lâu."
Cung Tử Vũ kinh ngạc nhìn phụ thân.
Hoá ra, hôm qua từ lúc ra khỏi y quán, Cung Hồng Vũ sớm đã có đối sách, ngoại trừ Cung Hoán Vũ, ông còn tìm Cung Viễn Chủy.
Cung Hồng Vũ nói với hai người họ: "Nhóm tân nương đó tất nhiên không thể gϊếŧ hết, nếu không Cung Môn không thể sống yên ổn trên giang hồ."
Cung Hoán Vũ hỏi ông: "Vậy tại sao phụ thân lại nói với Tử Vũ như vậy?"
"Từ nhỏ nó là đứa mềm lòng nhất, lại còn thương hương tiếc ngọc, nếu nó biết ta muốn gϊếŧ toàn bộ tân nương, nhất định sẽ nghĩ cách cứu bọn họ."
Cung Hoán Vũ cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu ra dự tính của Cung Hồng Vũ.
"Phụ thân định lợi dụng Tử Vũ dẫn dụ thích khách?"
Cung Hồng Vũ gật đầu, nhìn Cung Viễn Chủy: "Viễn Chủy, ta gọi ngươi đến, là cần sự giúp đỡ của ngươi."
Cung Viễn Chủy hành lễ, nghĩ đến giấu giếm Cung Tử Vũ, trong mắt hắn lộ ra nét vui vẻ: "Xin Chấp Nhận phân phó."
Chỉ cần hắn tham gia, vở tuồng này mới đủ chân thật, thích khách Vô Phong mới thật sự mắc bẫy.
Cung Tử Vũ biết được mình là quân cờ ngu ngốc trong vở kịch này, trong lòng không vui, nhìn ca ca, lẩm bẩm hỏi: "Cho nên… mọi người đều biết hết, chỉ không nói cho đệ, đệ còn ngu ngốc muốn làm anh hùng…"
Cung Hoán Vũ không đành lòng, muốn nói: "Tử Vũ…"
Cung Hồng Vũ quát lớn ngắt lời hắn: "Nếu như nói trước với ngươi, với tính cách của ngươi, có thể giấu được chuyện này sao? Thành sự không có, bại sự có thừa."
Phụ thân chê hắn vô dụng, hắn vẫn luôn biết, Cung Tử Vũ cắn răng: "Phụ thân không tin con như vậy sao?"
Cung Hồng Vũ không che giấu sự thất vọng của mình dành cho hắn: "Ngươi nhìn lại bản thân xem, cả ngày không tham gia chính sự, chỉ biết chạy đến Vạn Hoa Lâu, từ đầu tới đuôi, từ trước ra sau, có chỗ nào đáng để ta tín nhiệm không?"
Cung Tử Vũ bị mắng trước mặt mọi người, lập tức đỏ cả vành mắt, tay cầm chén thuốc khẽ run rẩy.
Cung Hồng Vũ thấy thế: "Trên tay ngươi lại cầm cái gì đấy?"
Cung Tử Vũ hít sâu một hơi, đè cảm xúc vừa rồi xuống: "... Phụ thân, hôm nay con phát hiện, số bách chỉ kim thảo trà đưa đến viện khách nữ có vấn đề, con nghi ngờ Cung Viễn Chủy tự thay đổi phương thuốc, dùng tân nương thử thuốc!"
Cung Viễn Chủy nghe vậy, xoay đầu nhìn Cung Tử Vũ, mỉm cười khıêυ khí©h: "Quả thật ta đã thay đổi phương thuốc…"
Cung Tử Vũ nâng mắt lên, nhìn Cung Viễn Chủy, ánh mắt hai người không nhượng bộ nhau.
Cung Hồng Vũ không cho ý kiến, chỉ hỏi: "Tử Vũ, ngươi có biết công hiệu của bạch chỉ kim thảo trà là gì không?"
"Đương nhiên biết, dùng để tránh độc chướng trong sơn cốc xâm nhập vào cơ thể."
"Vậy ngươi có phát hiện ra, độc chướng trong sơn cốc Cựu Trần gần đây càng ngày càng nặng không?"
Cung Tử Vũ bị hỏi bất ngờ, sững sờ: "... Có sao?"
Cung Hồng Vũ hừ lạnh: "Ngày nào ngươi cũng chơi bời lêu lổng, chưa từng hỏi đến chuyện của Cung Môn, đương nhiên ngươi không phát hiện ra!"
Cung Viễn Chủy đứng cười một bên, giữa lông mày lại tăng một phần đắc ý.
Cung Hồng Vũ tiếp tục nói: "Bởi vì độc chướng ngày càng nghiêm trọng, tác dụng của phương thuốc trước đây giảm đi, cho nên ta mới bảo Cung Viễn Chủy nghiên cứu phương thuốc mới. Ngươi nói hắn tự tiện? Ngươi cho rằng tất cả nam nữ Cung Môn đều thích tự cho mình thông minh, tiền trảm hậu tấu giống ngươi à?"
Ánh mắt Cung Tử Vũ ảm đạm, trong lòng cảm thấy thất bại vô cùng, vẫn là trước sau như một, hắn có tích cực thế nào cũng là vô dụng.
Lúc này, thủ vệ trước cửa chạy vào: "Khởi bẩm Chấp Nhận, Giác công tử đã vào sơn cốc, sắp đến bên ngoài Cung Môn rồi."
Cung Viễn Chủy vừa nghe câu nói này, ánh mắt lập tức sáng lên, quên bén chuyện đang chống chọi gay gắt với Cung Tử Vũ, hắn chỉ hành lễ với Cung Hồng Vũ: "Chấp Nhận, ta muốn đi đón ca ca, cho ta được lui trước."
Có thể nhìn ra quan hệ giữa hắn và ca ca vô cùng thân thiết, Cung Hồng Vũ vừa gật đầu, hắn đã không kịp chờ đợi, vui vẻ rời đi.
Cung Hồng Vũ nhìn Cung Tử Vũ đang trầm mặc: "Ngươi cũng lui xuống đi, trở về đóng cửa hối lỗi. Tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ nữa, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, nếu muốn tiếp tục làm một phế nhân cả ngày nhàn rỗi, vậy ngươi cũng không cần ở Cung gia…"
Cung Tử Vũ không đợi phụ thân nói hết, hờn dỗi ngắt lời: "Con cũng không muốn ở Cung gia." Hắn quăng chén thuốc đi, đen mặt, xoay người bước ra ngoài.
Cung Hoán Vũ gọi hắn lại: "Tử Vũ, đệ muốn đi đâu?!"
Cung Hồng Vũ nhìn bóng lưng của Cung Tử Vũ nói: "Không cần cản nó, để nó đi! Bây giờ nói nửa câu cũng không được, vậy thì đi càng xa càng tốt, tốt nhất là hôn yến tối nay đừng có xuất hiện!"
Cung Hoán Vũ tình thế khó xử: "Phụ thân…"
Cung Hồng Vũ chắp tay sau lưng: "Ngươi còn không đi chọn tân nương của ngươi, còn đứng ở đây làm gì? Lui xuống."
"Vâng." Cung Hoán Vũ khẽ thở dài, cúi đầu cáo lui.
Cung Hoán Vũ bước ra khỏi Chấp Nhận Điện, một phụ nhân xinh đẹp thướt tha bước lên bậc thang, tay bưng bát canh.
Phụ nhân này áo váy trang nhã, tóc đen búi lên, cho dù chỉ kẻ nhẹ lông mày, dung nhan vẫn dịu dàng quý phái. Bà chính là Chấp Nhận phu nhân hiện tại, cũng là mẹ kế của Cung Hoán Vũ và Cung Tử Vũ, Vụ Cơ phu nhân.
Hai người đối mặt nhìn nhau.