Chương 5: Hai năm sau

Hai năm sau, Vô Phong lại một lần nữa phát động tấn công vào Cung Môn, lần này bọn chúng đã tìm ra cách tốt nhất để đưa thích khách vào.

Vân Thư nằm trong số người được chọn lựa lần này.

So với nhiệm vụ lần trước, lần này rõ ràng có chút khác biệt, bởi vì Hàn Nha Tứ đã huấn luyện nàng kỹ lưỡng hơn, bày ra hết thảy tình báo về Cung Môn.

“Cung thị nhất tộc quanh năm ẩn cư tại Cựu Trần sơn cốc, tự thành một phái, không bị ràng buộc bởi quy củ giang hồ, xem Vô Phong là kẻ thù không đội trời chung. Địa hình Cựu Trần sơn cốc hiểm trở, bên trong Cung Môn bố trí đầy rẫy vọng gác, hầm ngầm, lại quanh năm canh phòng nghiêm ngặt, thay phiên ngày đêm, không lúc nào gián đoạn, người ngoài rất khó xâm nhập.”

“Cung thị gia tộc chia làm bốn môn, lấy họ Cung, lấy Thương Giác Chuỷ Vũ làm tên, Chuỷ Cung tinh thông y độc ám khí, Thương Cung tinh thông đúc tạo binh khí, Giác Cung phụ trách công việc bên ngoài, phụ trách việc kinh doanh của gia tộc và giao thiệp với giang hồ. Vũ Cung canh giữ nội bộ, thống lĩnh việc phòng thủ Cung Môn từ trên xuống dưới, Cung Môn Chấp Nhẫn hiện tại chính là xuất thân từ Vũ Cung.”

Vân Thư ghi nhớ những điều này, thẳng thắn hỏi: “Vậy nên lần này kẻ địch ta phải đối mặt không phải một người nào đó, mà là cả Cung Môn, Hàn Nha Tứ, lần này ta có phải bỏ mạng ở đó không?”

Hàn Nha Tứ thần sắc ảm đạm, không biết có phải lại nhớ tới chuyện hai năm trước hay không: “Nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ và có thể sống sót trở về, ngươi sẽ có được tự do mà ngươi muốn, rời khỏi thế lực của Vô Phong, sống cuộc sống mà ngươi muốn.”

“Bọn buôn người khi dụ dỗ trẻ con đi theo chúng cũng nói như vậy, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, cũng không cần phải nói những lời sáo rỗng này.”

Ở Vô Phong cũng đã hai năm rồi, nếu nàng còn tin rằng hoàn thành nhiệm vụ là có thể rút lui an toàn, vậy thì nàng đúng là đồ ngốc!

Vân Thư: “Nói thẳng cho ta biết đi, làm thế nào để vào Cung Môn, sau khi vào đó phải làm gì, nhiệm vụ cuối cùng là gì.”

Hàn Nha Tứ: “Cung Môn trải qua trăm năm, bọn họ đoàn kết nhất trí đối ngoại, rất khó để chia rẽ. Mà hiện tại, chúng ta cuối cùng cũng đã tìm được cách tốt nhất để trà trộn vào Cung Môn, đó chính là giả làm tân nương dự bị, tiến vào nội bộ Cung Môn.”

“Tân nương dự bị, nói như vậy...tân nương không chỉ có một, bọn họ muốn tổ chức tuyển tú?”

Vân Thư có chút châm chọc bĩu môi, đeo chữ Cung vào thì thật sự coi mình là hoàng cung đấy à, còn bày đặt tuyển tú, sao không xây cái hậu cung luôn đi.

Hàn Nha Tứ: “Cho nên nhiệm vụ đầu tiên của ngươi chính là, nhất định phải trở thành tân nương của thiếu chủ Cung Môn - Cung Hoán Vũ.”

Vân Thư: “Loại tuyển chọn này hẳn là cũng xem xét gia thế bối cảnh, dung mạo phẩm hạnh, ta không dám nói mình nhất định sẽ được chọn, trừ phi người tham gia tuyển chọn chỉ có mình ta.”

Hàn Nha Tứ: “Cung thị gia tộc lựa chọn tân nương khác với những gia tộc thông thường kết thông gia, môn phái giang hồ thông thường đều là cường cường liên hợp, từ đó mở rộng thế lực trên giang hồ, nhưng Cung Môn tuyển chọn tân nương lại chưa bao giờ tham lam thế lực của nữ phương trên giang hồ. Bởi vì đối với Cung Môn mà nói, bất kỳ môn phái nào bọn họ cũng đều không xem vào mắt.”

Vân Thư tò mò hỏi tiếp: “Vậy Cung Môn coi trọng điều gì nhất?”

Hàn Nha Tứ: “Bởi vì một số nguyên nhân, Cung thị gia tộc người ít, hương hỏa không vượng, cho nên duy trì huyết mạch trở thành nhận thức chung cao nhất của bọn họ. Tân nương có khỏe mạnh hay không, có thể sinh con nối dõi cho Cung gia hay không, trong mắt Cung gia còn quan trọng hơn cả dung mạo và gia thế.”

Vân Thư im lặng: “…”

Hàn Nha Tứ: “Cho nên trước khi tuyển chọn, sẽ có đại phu bắt mạch hỏi khám tất cả các tân nương dự bị, đây cũng là lý do tại sao ta bảo ngươi uống thuốc bổ dưỡng thân thể.”

Không biết vì sao, Vân Thư bỗng nhớ tới lần đầu tiên vào Cung Môn, hình như nàng thật sự lo lắng sẽ bị nhốt trong Cung Môn sinh con. Bây giờ nghĩ lại, lo lắng lúc đó cũng không phải không có lý, đây có lẽ là trực giác của nữ nhân.

Vân Thư: “Lần này, vẫn chỉ có mình ta đi sao?”

“Quy củ của Vô Phong ngươi biết rồi đấy, không nên hỏi thì đừng hỏi, một câu cũng đừng tò mò.” Lời này của Hàn Nha Tứ kỳ thật cũng gián tiếp tiết lộ một tin tức, người giả làm tân nương không chỉ có mình nàng.

Hắn biết với sự thông minh của mình, nàng sẽ nghe ra ẩn ý trong lời nói, liền thêm một câu: “Phía sau cánh cửa chính là hiểm cảnh tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, tất cả mọi người đều là kẻ địch của ngươi, người ngươi có thể tin tưởng và dựa vào chỉ có chính bản thân mình.”

Vân Thư cau mày: “Lại là mấy câu này, Hàn Nha Tứ à, ngươi còn không thèm đổi lời thoại cho kịch bản luôn. Nhưng mà nói gì thì nói, ta tin câu nói kia của ngươi, người duy nhất ta có thể tin chỉ có thể là chính mình.”

Nàng đứng dậy đi được hai bước, lại khựng lại, hơi nghiêng đầu: “Ngươi nghĩ ta thật sự tin Vân Tước chết ở Cung Môn sao?”

Hàn Nha Tứ không nói gì, nhìn nàng từng bước đi ra ngoài, cùng lúc đó, ở một lối đi khác, thiếu nữ mặc phục sắc cùng giai cấp đi về phía bên này.

Nàng đứng trước mặt Hàn Nha Tứ, thần sắc lãnh đạm: “Nhiệm vụ ngươi muốn giao cho ta là gì?”