Chương 2: Nàng trốn hắn truy, nàng có chạy đằng trời

Theo cách hành sự của Cung Môn, kẻ nào tự ý xông vào đều bị tống giam vào địa lao, tra tấn ép cung khai ra mục đích. Song, con nhãi ranh này có vẻ chẳng cần thiết phải tốn công như vậy, mục đích xông vào đã khai ra rõ ràng rồi.

Thiếu niên nhếch môi cười giễu cợt: "Thích khách Vô Phong, đều óc ngắn như ngươi vậy sao?"

[Nói chuyện kiểu gì vậy hả, ai óc ngắn!]

Lần này, Cung Viễn Chủy nghe thấy giọng nói, hắn bỗng phát hiện ra điều bất thường, bởi hắn thấy rõ ràng đôi môi nhỏ nhắn của nha đầu kia chẳng hề hé mở, biểu cảm cũng không chút xao động.

Hình như, nàng ta không hề hay biết hắn nghe thấy tiếng lòng của mình?

Cung Viễn Chủy càng thêm tò mò, quyết định thử một phen.

"Đến ăn trộm còn không che giấu kỹ càng, muốn ta không phát hiện ngươi cũng khó, Bách Thảo Tụy này, hôm nay ngươi đừng hòng mang đi, cứ để kẻ chờ thuốc đó độc phát thân vong đi."

[Chết tiệt, Cung Môn lợi hại đến vậy sao? Việc này bọn họ cũng biết? Hàn Nha Thất để lộ tin tức ư? Vô Phong có nội gián??]

Hắn có thể nghe nàng ta nói, nhưng cái miệng vẫn không mảy may động đậy, Cung Viễn Chủy cười khẩy, đúng như hắn dự đoán. Kẻ thú vị như vậy, một phát gϊếŧ chết cũng chán, chi bằng giữ lại chơi đùa cho vui.

Trong tay Cung Viễn Chủy là bình thuốc mà con nhãi kia liều chết đánh cắp, giọng hắn mang theo sự mê hoặc nguy hiểm: "Cung Môn không chỉ có Bách Thảo Tụy, còn có vô vàn các loại dược liệu khác, nếu ngươi đã có hứng thú, chi bằng nếm thử từng chút một xem."

Nháy mắt, toàn thân nàng cứng đờ, cho dù trên mặt bị vấy bẩn bởi bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuyệt vọng cùng ý định muốn chạy trốn.

[Nghe đồn Chủy Cung chuyên nghiên cứu độc dược, để ta thử từng chút một, chẳng phải muốn biến ta thành chuột bạch thí nghiệm sao?]

[Đùa kiểu gì vậy, bổn cô nương tuổi xuân phơi phới, dung mạo hơn người, làm sao cam tâm bỏ mạng ở cái nơi quỷ quái này!]

[Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!]

Ý định của nàng cũng nhanh như hành động, dù Cung Viễn Chủy nghe thấy được mưu tính của nàng, nhưng lại không thể đoán được nàng ta sẽ chạy trốn bằng cách nào. Trong nhận thức của hắn về võ học, cho dù là khinh công thượng thừa, xuất thần nhập hóa đến đâu, cũng không thể ngay trước mắt hắn biến mất trong nháy mắt.

Thế nhưng, nàng ta đã thật sự làm được, hắn thậm chí còn chưa kịp chớp mắt, nàng ta đã biến mất không một tiếng động.

Tưởng đâu đã nắm gọn nàng, không ngờ vẫn để nàng tẩu thoát, Cung Viễn Chủy tức muốn hộc máu ném phắt chiếc đèn l*иg trong tay xuống đất, bắn tên hiệu triệu, lệnh cho Cung Môn từ trên xuống dưới, phong tỏa nghiêm ngặt, toàn lực truy bắt thích khách Vô Phong.

Còn người đang trốn thoát kia, đang lén lút trốn trong Cựu Trần sơn cốc, chờ tin tức của đồng bọn, nàng tuy nhát gan sợ chết nhưng cũng không thể bỏ mặc bằng hữu một mình đào tẩu.

Không biết bây giờ Vân Tước ra sao rồi…

Hai ngày trước, nàng và Vân Tước trước mặt Hàn Nha Tứ tiếp nhận nhiệm vụ, trà trộn vào Cung Môn trộm Bách Thảo Tụy.

“Vân Thư, Vân Tước, nhiệm vụ lần này, hai ngươi phải phối hợp ăn ý mới có thể hoàn thành, nhất định phải lấy được Bách Thảo Tụy từ Cung Môn.”

Hai thiếu nữ mang trên gương mặt nét non nớt như nhau. Đây là lần đầu tiên hai người được Vô Phong phái đi thực thi nhiệm vụ, nhưng lại là nhiệm vụ gian nan nhất từ trước đến nay.

Biết bao thích khách cao cấp của Vô Phong còn chẳng vào nổi cổng chính của Cung Môn, nay lại phái các nàng đi, không chỉ muốn vào được trong đó, mà còn phải trộm thuốc rồi toàn thân trở ra.

Độ khó khăn khó mà hình dung.

“Vào được Cung Môn nào phải chuyện dễ.”

Vân Tước cũng không tự tin lắm, nàng ấy chưa từng đến nơi đó bao giờ. Nghe nói, Cung Môn là nơi tàn nhẫn nhất, khiến cho người trong giang hồ còn phải tránh xa.

Hàn Nha Tứ nói: “Rương thuốc Cung Môn dùng để vận chuyển đều là loại nhỏ, không thể giấu người, chỉ có hai ngươi là có thể dùng "Tức Cơ Thuật", thu nhỏ lại xương cốt mới có thể vào được.”

"Càng ít mục tiêu chẳng phải càng an toàn sao? Sao phải cử hai người đi làm gì, dễ bị lộ hơn đấy chứ? ” Vân Thư bên cạnh cũng nghi hoặc lên tiếng.

Hàn Nha Tứ nghiêm mặt: "Chính là muốn nói với hai ngươi về việc này, bỏ một người, đổi lấy nhiệm vụ thành công.”

Vân Thư thất kinh: "Ý ngươi là muốn dùng mạng của một trong hai chúng ta, để đổi lấy nhiệm vụ thành công ư?”

Hàn Nha Tứ có vẻ khó xử, nhưng rồi cũng gật đầu cam chịu, nói, bất kể là nàng hay Vân Tước, ai có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về thì đều như nhau cả.

Đây cũng là lần đầu tiên Vân Thư ý thức rõ ràng như vậy, trong mắt Vô Phong, tính mạng của những thích khách như nàng chẳng đáng giá một xu, chỉ cần Vô Phong cần, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh.