Chương 11

11

Ta há miệng, đang muốn hỏi lại Tiêu Trầm Châu thì không hiểu vì sao thất khiếu cũng bắt đầu chảy máu.

Hắn lúc này mới chú ý tới ta, hơi liếc mắt nhìn ta một cái, sốt ruột gọi ngự y, "Mau tới xem Trinh phi."

Ta cự tuyệt, nuốt xuống máu trong miệng, hỏi hắn, "Bệ hạ...... Bệ hạ hứa cho ta làm Hoàng hậu?"

Hắn không nói gì, xung quanh cũng đã có công thần bắt đầu nhỏ giọng nói:

"Một phi tử ô uế, sao xứng làm hoàng hậu?"

"Một yêu phi, cũng nực cười nghĩ tới ngôi vị Hoàng hậu?"

"Cha nàng ta chỉ là một viên quan thất phẩm, lại không có con nối dõi......"

Từng chữ từng lời đâm vào tai ta, nhưng Tiêu Trầm Châu cũng không ngăn lại.

Đáng ra ta nên hiểu, bọn họ chẳng qua thay Tiêu Trầm Châu nói ra những lời thật sự trong lòng hắn.

Cổ họng ta đầy vị máu tanh tanh ngọt ngọt, vẫn muốn hỏi lại hắn lần nữa.

Rốt cục hắn cũng mở miệng, "Tiểu Trinh Nhi, ngoan, hoàng hậu chỉ có thể là nàng ấy......"

Hoàng hậu chỉ có thể là nàng ấy......

Hóa ra, tất cả đều là lừa gạt ta sao?

Ngay cả việc cứu ta, cho ta một tia nắng ấm, cũng chỉ là lừa ta?

Ta ngu ngốc cười lạnh, máu cùng nước mắt rơi xuống, từng giọt tan vào miệng ta, vừa ngọt vừa chát, lúc này hắn mới nhận ra là ta không ổn.

Hắn có chút hoảng loạn, đạp ngự y một cái, "Còn không mau lên?!"

Khi ngự y vừa tới, ta cũng không gắng gượng được nữa, từ từ ngã xuống đất.

Tiêu Trầm Châu vội vàng bước từ ngai vàng xuống đỡ ta, nhưng làm cách nào cũng không đỡ được.

Nhìn xem, thật kỳ lạ, bây giờ hắn lại vội vàng làm gì?

Chẳng lẽ phải đợi đến khi ta chết đi rồi, mới nhận ra hắn có chút yêu ta?

Tầm mắt bị che phủ bởi một màu máu đỏ tươi, ta yếu ớt nắm lấy ống tay áo của hắn, trước khi chết vẫn muốn hỏi một câu cho rõ ràng.

"Bệ hạ, Trinh Nhi không cần phượng tỉ, không cần hậu vị...... Trinh Nhi chỉ muốn hỏi người một điều, người yêu Trinh Nhi hay yêu nàng ta?"

Hắn ôm ta, đầu không ngừng run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt, liệc nhìn Thẩm Vân Thư rồi lại nhìn ta, một hồi lâu vẫn không nói một lời.

Ta nghĩ ta đã hiểu.

Nhìn xem, đến nước này thì hắn cũng không hẳn là gạt ta.

Có lẽ hắn cũng có chút yêu ta, hay chính xác là thương hại ta.

Nhưng so với tình yêu của hắn đối với Thẩm Vân Thư, một chút này có ý nghĩa gì?

Ta mệt mỏi hạ tay xuống, phảng phất nhớ lại một trời tuyết lớn năm ấy, hắn từng bước ôm ta từ trên bục tuyết xuống, lấy áo khoác choàng lên vai ta, ấm áp như vậy.

Đó là ánh sáng duy nhất của ta.

Ánh sáng duy nhất, cứu rỗi cuộc đời ta. Ta đã muốn giữ chặt hắn trong tay, nhưng cuối cùng vẫn tan biến mất.

Trong mắt ta chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, run rẩy cầu xin hắn, "Bệ hạ...... Có thể hay không...... cõng ta lần nữa......"

Hắn có chút nghẹn ngào, ngồi xổm xuống, từng chút lau đi huyết lệ trên mặt ta, sau đó cong ta trên lưng.

Hắn đang định đưa ta ra ngoài điện, đi ngắm cảnh xuân bên ngoài.

Ta lại đột nhiên rút ra một chiếc trâm dài từ trong tay áo, hung hăng đâm thẳng vào cổ hắn, không một chút do dự.

Đây là lần thứ ba ta gϊếŧ người, quả thật so với gϊếŧ gà đã có khác biệt.

Bởi vì, ta nghe được tiếng lòng mình vỡ vụn.

Tiếng gió trong điện cũng dừng lại, chúng đại thần sợ hãi nhìn ta, có mấy người há miệng muốn mắng ta, nhưng nhìn vẻ mặt nhuốm của ta thì lại sợ hãi, phẫn nộ quay đầu nhìn đi nơi khác.

Thái giám sợ hãi vội vàng gọi thái y, lại bị một tiếng "Chậm đã" ngừng lại.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Trầm Yến đã chết nằm trên mặt đất lại chậm rãi đứng lên, cầm trường kiếm chĩa thẳng vào bên trong đại điện tĩnh lặng, ngẩng đầu nhìn quần thần đang đứng đầy trong điện, khí chất hoàng đế tỏa ra mạnh mẽ.

Ta từ lưng Tiêu Trầm Châu tụt xuống, cười lạnh lau đi máu giả trên mặt.

Tiêu Trầm Châu ôm cổ qua lại, vẻ mặt không dám tin nhìn ta, ngay cả Thẩm Vân Thư cũng kinh hãi đứng dậy.