Ngày đó, sau khi Ngu Vãn Ca đi tìm Châu công công, thì Bắc Đường Yêu bắt đầu phát sốt.
Không biết nguyên nhân có phải là do chậu nước từ trên đầu đổ xuống hay là do lần đầu tiên tay hắn nhuộm máu tươi, mà khiến hắn bị sốt không nhẹ.
Lúc Ngu Vãn Ca quay trở lại, liền đã nhìn thấy cơ thể hắn cuộn tròn lại thành một quả bóng được bọc trong một chiếc chăn bông nằm trên mặt đất, nàng không kìm được, khẽ cau mày.
Sau khi lấy tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của hắn, lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bắc Đường Yêu cảm nhận được nhiệt độ đôi tay đặt lên trán hắn, liền mở đôi mắt màu lưu ly kia ra, rồi mỉm cười, nhìn lạnh lẽo hờ hững nhưng rất mị hoặc.
"Sao ngài không lên giường ngủ đi." Ngu Vãn Ca đỡ hắn dậy.
Bắc Đường Yêu cũng không nói gì, mà chỉ nhìn nàng, trong ánh mắt ấy, tràn đầy vẻ tham lam lưu luyến.
Ngu Vãn Ca muốn đỡ hắn lên giường, nhưng hắn ta vẫn cứ cố chấp lắc đầu, không chịu di chuyển.
Thấy vậy, nàng không miễn cưỡng hắn nữa, hiểu được hắn sợ nàng kiêng kỵ.
Đến đêm, Ngu Vãn Ca nhìn thấy hắn vẫn như cũ cả người cuộn tròn trên nền đất, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói: "Nếu không sợ chết, thì ngài lên đây đi."
Bắc Đường Yêu cứng đờ, hai mắt mở ra, trên mắt còn có chút hơi nước ẩn ẩn, nhưng hắn không chút do do dự cầm cái chăn đứng dậy, đi đến bên giường, nhìn người con gái đang nằm ở bên trong, quay lưng lại với hắn, khóe miệng mở ra một vòng cung nhàn nhạt.
Trong màn đêm yên tĩnh, người bên trong vẫn nằm im bất động, Bắc Đường Yêu lưu luyến nhìn bóng lưng của nàng, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong màn đêm dày đặc, một con dao găm sắc bén bỗng nhiên mạnh mẽ đặt lên trên cổ của Bắc Đường Yêu.
Cái chạm lạnh lẽo khiến người đang ngủ phải nhanh chóng mở mắt ra.
Trong bóng đêm, một đôi mắt sắc bén tràn đầy sát khí, sợi tóc dài của người con gái thuận theo bờ vai rũ xuống ngực hắn.
Đối diện với đôi mắt màu lưu ly kia, đôi tay của người con gái trở nên run rẩy, mà Bắc Đường yêu vẫn không né tránh, vẫn bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt của người con gái đó dần trở lại trong veo, liếc nhìn vết máu trên cổ hắn, rút tay về: "Lần sau, ngài nhớ tránh đi."
Sau khi Ngu Vãn Ca nằm xuống lần nữa, cũng khó mà ngủ lại, kiếp trước hay kiếp này, cuộc sống của nàng vẫn không bao giờ có thể khiến nàng chợp mắt được.
Nàng một hai bắt hắn ngủ trên nền đất, không phải là vì sợ vấn đề danh tiết. Chẳng qua, nàng sợ, ở trong giấc ngủ bất chợt thức tỉnh, vô tình mà gϊếŧ chết hắn!
Ngày tháng trôi qua, Ngu Vãn Ca vẫn đột ngột thức dậy vào lúc nửa đêm, vẫn như cũ tạo ra sát khí với người thiếu niên bên cạnh mình. Và Bắc Đường yêu cũng chưa từng né tránh, luôn luôn bình tĩnh nhìn nàng, cho đến khi nàng dần dần tỉnh táo lại.
* * *
Vào một ngày nọ, Tiểu Phúc Tử đến thăm một lần nữa: "Vãn Ca cô nương, Hạ công công cho mời."
Ngu Vãn Ca nhìn xuống, cuối cùng cũng đi đến.
Theo Tiểu Phúc Tử bước đến Ông Hòa cung một lần nữa, nhưng khi cả hai đi tới, thì Hạ Trình không có ở đó.
Một tên tiểu thái giám khác mở miệng nói nhỏ với vị Tiểu Phúc Tử kia: "Vừa rồi Đại Tổng Quản cho mời, công công đã đi ra ngoài, Tiểu Phúc Tử ngươi chiêu đãi Vãn Ca cô nương cho tốt nha."
Tiểu Phúc Tử gật đầu đáp ứng, đem hai tách trà đến, sau đó ngồi trò chuyện hàn huyên với Ngu Vãn Ca.
Ngu Vãn Ca mân mê nắp trà, không biết là đang suy nghĩ gì.
"Aizzz.. không biết khi nào bệ hạ mới lại triệu ta đến chơi múa rối bóng. Ta luyện tập đã lâu, hi vọng lần này có thể vượt lên dẫn đầu, nhận được sự đánh giá cao của Đại Tổng Quản.." Tiểu phúc tử thở dài nói.
Ngu Vãn Ca lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào, thu hồi ánh mắt.
Nhưng Tiểu Phúc Tử đột nhiên phun ra máu, kịch liệt run rẩy, hai mắt ngày càng trợn trắng, cuối cùng trượt từ trên ghế xuống đất, bất động mà chết.