Từ lâu, đã an bài xong người thay thế vị trí của Thượng Cung, chỉ trong một lúc Châu công công có thể xem như đường quan rộng mở.
"Lần này cô làm rất tốt, không phụ kỳ vọng của nô gia." Châu công công hài lòng nhìn Vân Uyển Ca.
"Cũng là công công thần công quảng đại."
Không sai, bột bạc hà mèo được nàng lấy từ chỗ của Châu công công, bằng không, dựa vào thân phận của một cung nữ nho nhỏ như nàng, làm sao có thể tìm ra thứ bột này. Cho dù có lấy được đi nữa, cũng tuyệt nhiên không thể hành sự mà không để lại bất kỳ vết tích nào.
Ánh mắt của Châu công công biến hóa không ít khi nhìn Vân Uyển Ca, thủ đoạn lần này của cô ta không thể xem thường, e là cho đến hiện giờ, cả Hoàng hậu và Nhu phi đều cho rằng Thượng Cung chẳng qua chỉ là một quân cờ rỗng, người hạ thủ chính xác là kẻ ở phía sau, cả hai đều nghi ngờ lẫn nhau.
"Tiểu viện mà cô yêu cầu, nô gia đã cho chuẩn bị rồi. Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng làm người quý ở chỗ chính là, biết đủ thì ngừng."
"Nô tỳ đã rõ."
"Sau này, cô cũng không cần phải đến Thượng Cung cục nữa, cứ thong thả nghỉ ngơi. Nếu nô gia có việc sẽ sai người đến tìm, thường ngày không nên tự ý đi lại trong cung, bằng không nếu xảy ra chuyện gì, nô gia cũng không cứu được cô đâu." Châu công công hiền hòa nói.
"Nô tỳ xin nghe theo giáo huấn của công công."
Lúc Vân Uyển Ca đến nơi ở đã được sắp đặt của mình, nhìn thấy nơi đây đúng là cũ nát quá thể, nhưng nói đi thì phải nói lại, chỗ này cực kỳ tách biệt, thường ngày tuyệt đối cũng không có người tìm đến.
Ngoại trừ bên ngoài cũ nát, bên trong đã được Châu công công sai người dọn dẹp sạch sẽ, cả khu sân này chỉ có một phòng ở và một gian bếp nhỏ, ngoài ra trống trơn không còn gì khác.
Nàng cũng biết, ở trong chốn cung cấm canh phòng cẩn mật này, nơi nơi đều có tầm mắt của thánh thượng, có thể tìm được một nơi cư trú yên tĩnh tách biệt như vậy lại càng không dễ, nhưng chính điều này, cũng đủ để chứng minh được quyền thế của Châu công công.
Đợi đến lúc trời tối xuống, Vân Uyển Ca liền đi đến chỗ ở của Bắc Đường Yêu.
Cánh cửa ‘cọt kẹt’ được đẩy ra, trong phòng lạnh lẽo như một hầm băng, trên bệ cửa đã bắt đầu kết lên những viền băng nhỏ, Vân Uyển Ca nhíu mày, nhìn về phía giường có một người đang nằm, cả người cuộn tròn lại.
"Không phải ta đã dặn ngài dùng ít tiền, để đổi lấy một ít than ở chỗ thái giám sao?"
Trong bóng tối, đôi mắt của Bắc Đường Yêu sáng hẳn lên. Cuối cùng thì… nàng cũng đến.
"Tiền đã bị cướp mất rồi." Bắc Đường Yêu nhẹ giọng nói.
Sau khi châm lên một ngọn nến, Vân Uyển Ca im lặng, nhìn cánh môi hắn đã tím tái, lại quan sát gian phòng một lát, rồi lên tiếng,"Ngồi dậy! Theo ta."
Bắc Đường Yêu như một đứa bé, ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, lớp vải áo rách nát cũ kỹ cũng không thể che lấp được dung mạo khuynh thành của hắn, giầy rơm cũ rách còn có thể nhìn thấy rõ những ngón chân, nhìn hắn hiện giờ thật sự đã chật vật quá mức rồi.
Hai bóng người, một trước một sau đồng loạt cất bước đi trong màn đêm, nhưng khi vừa đi tới Ngự hoa viên, đột nhiên phát sinh ra biến cố.
"Đứng lại!" Một âm thanh trầm thấp vang lên, mang theo chút áp bức không cho phép người khác xem thường.
"Các ngươi là ai?" Thái giám đi đến hỏi, đồng thời lại vang lên tiếng bước chân thứ hai trầm ổn, tiến lại gần.
Ngón tay của Vân Uyển Ca hơi co lại, mở miệng đáp:"Hồi chủ tử, là Cửu hoàng tử."
"Hửm? Cửu hoàng tử?" Âm thanh trầm thấp đầy bá đạo mang theo chút cân nhắc.
Đôi ủng màu đen, thêu hoa văn rồng cuộn xuất hiện trước mặt Vân Uyển Ca, bàn tay to rộng với những khớp xương rõ ràng khẽ nâng hàm dưới của nàng lên, ánh mắt mang theo vẻ cuồng ngạo không ngừng đánh giá cô gái trước mặt:"Sao ta lại không biết, trong hoàng cung này còn có Cửu hoàng tử nhỉ?"