"Có tìm được trâm vàng không?" Vân Uyển Ca quay người nhìn Thải Linh.
Thải Linh không tự chủ lắc lắc đầu, ánh mắt rất không cam lòng, trong bụng không ngừng suy đoán tại sao lại tìm không thấy trâm vàng.
Trương ma ma lạnh lùng nói: "Nếu không tìm thấy, ngươi còn không mau nhận lỗi? Thật sự đã coi Tĩnh An viện này là nơi có thể tùy ý làm càn hử?"
Sắt mặt của Thải Linh tái nhợt: "Nô tỳ... có thể là nô tỳ đã nhìn nhầm."
"Còn không tự vả miệng?" Trương ma ma gằn ngược lại.
Thải Linh đứng bất động do dự không thôi, ở trước mặt nhiều người như vậy mà tự vả vào miệng mình thì sau này mặt mũi nàng để ở đâu? Châu công công là người rất ưa sĩ diện, nếu để Châu công công biết được mình làm mất mặt hắn, chỉ sợ sau này cũng không đoái hoài đến nàng nữa.
Thải Linh đưa mắt cầu cứu Ngân Xuyên, Ngân Xuyên vội hướng qua Trương ma ma nói: "Bẩm ma ma, Thải Linh chẳng qua cũng chỉ nhìn nhầm thôi a."
"Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện sao?" Trương ma ma nổi giận quát.
Ngân Xuyên không dám lên tiếng nữa, Trương ma ma liếc mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh.
Thái giám lập tức hiểu ý, tiến lên trước, không chờ Thải Linh kịp phản ứng, lập tức giáng thẳng mấy bạt tai lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Pạc Pạc Pạc", tiếng bàn tay chạm vào da thịt giòn giã vang lên, khiến cho người nghe cũng có chút kinh hồn bạt vía.
Thải Linh không phải kiểu người không biết thời thế như Vân Hà, nàng cắn chặt môi không dám lên tiếng, âm thầm trút tất cả oán hận này lên đầu Vân Uyển Ca.
Sau vài cái tát, Trương ma ma ra hiệu cho thái giám ngừng lại.
"Nếu trâm vàng tìm ở chỗ Uyển Ca cũng không thấy, vậy thì đành phải lục soát đồ đạc của tất cả mọi người trong nội viện này! Ta cũng muốn xem thử, đến cùng là kẻ nào đã ăn phải gan hùm mật gấu! Tìm! Từng người một từng người một lục soát cho ta!"
Trương ma ma vừa dứt lời, thái giám lập tức chuyển động.
Trong lúc nhất thời, các cung nữ cũng có chút thấp thỏm, không biết cuối cùng tai họa này sẽ bất ngờ rơi lên người ai.
"Bẩm ma ma, đã tìm thấy rồi! Bị giấu dưới chăn của Thu Cúc."
Thu Cúc kinh ngạc, rối rít quỳ phịch xuống đất: "Oan quá, oan cho nô tỳ quá... Ma Ma, nô tỳ bị oan..."
Thu Cúc chính là cung nữ trước đây gắp thịt vào chén của Vân Hà, cũng là cung nữ "đối thực" của Hạ công công, có thể nói cũng là một đích nhắm để mọi người bày mưu hãm hại.
Vân Uyển Ca cũng rất hứng thú xem trò vui, trong lòng cũng âm thầm tính toán riêng.
Trương ma ma quét mắt nhìn qua Thu Cúc, nhưng lại quay sang nói với thái giám: "Trước cứ lôi Thải Linh xuống đánh hai mươi gậy thật nặng vào cho ta!"
Thải Linh kinh hoảng, nghĩ sao cũng không thông, rõ ràng trâm vàng tìm thấy ở chỗ Thu Cúc, vì sao lại phải đánh mình: "Ma ma, nô tỳ đã biết lỗi rồi... Xin ma ma tha mạng... Xin ma ma... Nô tỳ tuyệt đối không dám tái phạm nữa."
Có lẽ Trương ma ma cũng đã quá quen với tình cảnh này, nội tâm đã trở nên sắt đá, thờ ơ không chút động lòng.
Động tác của thái giám cũng quá mau lẹ, rất nhanh hình trượng và băng ghế gỗ đã được mang tới.
Nhìn những hình trượng to như nắm đấm, bốn phía nhất thời cũng trở nên tĩnh lặng, Thải Linh giàn giụa nước mắt.
Động thái đầu tiên của nàng chính là kéo mạnh vạt áo của Ngân Xuyên: "Ngân Xuyên, xin tỷ hãy giúp muội với... Xin tỷ giúp muội cầu xin... Muội biết lỗi rồi, muội thật sự biết lỗi rồi."
Vốn dĩ Ngân Xuyên còn tưởng rằng Thải Linh chỉ bị ăn vài cái bạt tay, nhưng lại không ngờ được Trương ma ma lại hạ lệnh đánh Thải Linh hai mươi trượng, nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.