Tin tức trong cung truyền ra cực nhanh.
Hôm nay, chuyện Thái tử mừng lễ chi thọ tựa hồ đã bị hai con hổ kia đoạt đi, nhưng trong mắt mọi người, không thể không phủ nhận rằng, vị Cửu điện hạ kia thật sự không thể khinh thường được.
Ngu Vãn Ca lẳng lặng bước đi bên cạnh Bắc Đường Yêu.
Dọc đường đi, những cung nhân gặp được hắn đều phải cúi đầu vấn an.
Tựa như thể vị hoàng tử đã bị bỏ quên, không một ai quan tâm đến, giờ đã trở thành quá khứ rồi.
Ngu Vãn Ca theo chân Bắc Đường Yêu dừng lại trước một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ.
Trên tấm bảng đen là những ký tự lớn “Yêu Đồng Điện” bằng vàng lấp lánh.
Đây là tập tục của Bắc Yến.
Tên tẩm cung của hoàng tử hay công chúa, đều sẽ được lấy từ tên để ghép vào.
Vì lẽ đó, nên cung điện của các đời trước đều được thường xuyên sữa chửa, tu bổ và xây dựng lại với rất nhiều chi phí.
Tuy nhiên, mỗi một cung điện, đều thực sự tượng trưng cho thân phận và địa vị của hoàng tự, chỉ khi nào được hoàng đế và triều thần tán thành, thì các hoàng tự mới được nhận sự đãi ngộ này.
Cũng như Bắc Đường Yêu ở tại Nghiêm Hàn viện hoang vắng trước kia, vốn dĩ chẳng một ai quan tâm đến nó cả.
“Tham kiến Cửu điện hạ.” Mấy chục tên cung nữ và thái giám cùng nhau quỳ ở trước cửa, một đường cung kính thỉnh an.
Bắc Đường Yêu ngẩng đầu lên nhìn những dòng chữ vàng ngọc rực rỡ kia, ánh mắt thờ ơ, phớt lờ đám nô tài, chỉ mang theo Ngu Vãn Ca bước vào.
Bên trong đại sảnh lộng lẫy và tráng lệ, ngọc ngói lưu ly, trên tường đầy thếp vàng, trong phòng còn được khảm nạm những thạch bảo châu ngọc, đủ loại đồ đạc có giá trị liên thành, được tùy ý bày biện ở bên trong, khắp nơi để lộ ra một loại xa hoa lộng lẫy và phú quý.
Ngu Vãn Ca cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng đánh giá tòa cung điện xa hoa này.
Đã một năm trôi qua, cuối cùng, đây là lần thứ hai nàng lại bước vào vòng xoáy của quyền lực.
Mùi vị chua xót, đắng cay trong chốn cung cấm này, e là, chỉ có nàng mới hiểu được.
Bắc Đường Yêu nhìn thấy bóng dáng nàng cô đơn, như thể nàng đã cách hắn rất xa. Trong lòng hắn không yên, vòng tay qua quấn chặt lấy nàng, tìm một vị trí quen thuộc, đem đầu của mình vùi vào cổ nàng, phun lên hơi thở ấm áp.
Vãn Vãn, đừng lo lắng, tất cả những gì nàng muốn, ta sẽ dùng cả hai tay để dâng lên cho nàng.
....
“Cửu điện hạ, nô tỳ không thích hợp ở lại Yêu Đồng điện.”
"Là không thích hợp ở lại đây, hay là không muốn ở bên cạnh ta?” Âm thanh của Bắc Đường Yêu có chút sầu muộn.
“Là không thích hợp ở bên cạnh Cửu Điện hạ.” Ngu Vãn Ca cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói ra.
"Muốn đi đâu?"
"Hậu cung."
Bắc Đường Yêu không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhắm mắt lại.
....
Sau khi Ngu Vãn Ca rời khỏi Yêu Đồng điện, thì liền đi đến nơi ở của Châu Vượng.
Lúc này, Châu Vượng đã là Phó tổng quản ở trong cung, địa vị của hắn đương nhiên không cần phải nhắc đến, thêm việc lần trước Ngu Vãn Ca đề điểm cho hắn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Châu Vượng hay tin Ngu Vãn Ca đến bái phỏng, cả người sững sốt một chút, sau đó liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Chuyện nàng trợ giúp Cửu hoàng tử, hắn đương nhiên biết. Chỉ là, hắn không ngờ đến, vị Cửu điện hạ mà hắn trước đây không hề xem trọng, vậy mà, lại được xưởng công ra sức bồi dưỡng, lớn mạnh trở về, địa vị có thể nói đã hoàn toàn thay đổi, tựa như mặt trời giữa ban trưa.
Nếu là như thế, thì địa vị của Ngu Vãn Ca càng khó có thể hình dung được, hơn nữa hắn đối với nàng có chút kiêng kỵ, trong lúc nhất thời, Châu Vượng lại trở nên thận trọng hơn.
“Hóa ra là Vãn cô nương, đã lâu không gặp, Vãn cô nương càng ngày càng động lòng người.”
Ngu Vãn Ca nhìn Châu Vượng nói: “Tất cả đều là nhờ phúc của Công công, nếu không có sự cứu giúp của công công ngày đó, giúp Vãn Ca thoát khỏi nguy nan, thì e là Vãn Ca cũng không còn mạng mà ở tại nơi đây.”
Châu Vượng vội vàng nói: “Vãn Ca cô nương thực sự biết xoa biết đánh gia gia ta mà, với năng lực của Vãn Ca cô nương đây, cho dù không có gia gia ta, thì cô muốn thoát khỏi cái nhà giam kia, cũng dễ như là ăn cháo vậy.”
Trong lòng Châu Vượng đang suy nghĩ mục đích mà Ngu Vãn Ca đến lần này, theo lý mà nói, hiện tại Ngu Vãn Ca đang có được sự tín nhiệm của Cửu điện hạ, lại còn có ân tình với hắn, đương nhiên nàng nhất định sẽ không cần phải quan tâm đến hắn. Nhưng bây giờ, nàng vẫn tỏ ra rất khiêm tốn, lại hạ thấp mình với hắn, không biết nàng ta muốn gì ở hắn đây?
“Bất kể như thế nào, Vãn Ca vĩnh viễn sẽ luôn nhớ đến ân tình này của Châu công công, có điều, bây giờ ân cũ chưa báo, lại có chuyện muốn phiền công công trợ giúp.”
Ánh mắt của Châu Vượng hơi chuyển động, nói: “Cô nương có chuyện, không ngại thì có thể nói gia nghe thử.”
“Vãn Ca hi vọng công công có thể sắp xếp cho nô tỳ một chút việc vặt ở trong cung, dù sao, lần này từ bên ngoài trở về cung, thì vẫn luôn muốn tìm chút việc gì đó để làm.”
“Chuyện này thì dễ thôi, vừa hay Thượng cung cục có một vị trí rất tốt…”
Thế nhưng Ngu Vãn Ca lắc đầu nói: “Công công chỉ cần sắp xếp cho nô tỳ một công việc chân tay là được.”
Châu Vượng có chút sửng sốt, lại có chút khó hiểu, nên mở miệng nói: “ Vậy sắp xếp cô đến ngự thiện phòng làm công việc rửa chén, chẳng hay…?”
“Được, vậy cái này đi, đa tạ công công.” Ngu Vãn Ca lên tiếng cám ơn, sau đó liền rời đi.
Châu Vượng nhìn theo bóng lưng của Ngu Vãn Ca, trong lúc nhất thời không đoán ra được, rốt cuộc nàng đang định làm gì, dựa theo lẽ thường mà nói, ngoại trừ cung nữ dưới trướng chủ nhân, hoặc Thượng cung cục, thì đều là cung tì tay chân thấp hèn.
Nhưng nếu Ngu Vãn Ca này có ân với Cửu điện hạ, thì tất nhiên ở Yêu Đồng điện, làm một nô tỳ nhàn nhã tự tại, là điều hiển nhiên.
Cho dù nàng có ỷ vào ân tình với Cửu điện hạ, làm một vài chuyện xấu, thì cũng không ai dám đến bắt nạt nàng ta cả.
Nhưng nàng ta lại cứ một mực từ chối, thậm chí vị trí ở Thượng cung cục cũng cự tuyệt luôn, thay vào đó, nàng ta lại muốn làm một cung nữ tay chân thô thiển, rốt cuộc thì chính xác là nàng ta đang định làm gì?
Châu Vượng suy nghĩ một hồi, nói với tiểu thái giám ở bệnh cạnh: “ Đi bẩm báo lại chuyện này với xưởng công.”
...
Sau khi Uông Trực nhận được tin này, cũng phải nheo mắt lại.
“Ngu Vãn Ca, ả muốn làm gì?” Tâm phúc của Uông Trực mở miệng nói.
Uông Trực không hề lên tiếng, Ngu Vãn Ca này, vốn dĩ là một người hết sức giảm nhẹ đi sự tồn tại của bản thân ả, nhưng có thể khẳng định một điều, ả quả quyết không phải là một kẻ đơn giản.
“Đã cho người điều tra, tra xong rồi?” Uông Trực nói.
“Đã điều tra kỹ hai lần rồi, Ngu Vãn Ca này thật sự chính là nhị tiểu thư của Vân phủ, tên vốn gọi là Vân Uyển Ca, không biết duyên cớ gì đã đổi thành Ngu Vãn Ca, rơi vào tranh đấu hậu trạch, bị bắt vào nhà giam, chịu đủ loại bắt nạt và tủi nhục, thế nhưng một nắm trước kia, không biết vì sao đã bắt đầu thay đổi tính tình.”
Uông Trực gật đầu, cau mày suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: “Tiếp tục điều tra cho ta, có nữ tử nào được gọi là Ngu Vãn Ca hay không.”
“Vâng, xưởng công.”
.....
Trên đường trở về, trước tiên, Ngu Vãn Ca liền đến gặp Tiểu Thịnh.
Tiểu Thịnh Tử nhìn thấy Ngu Vãn Ca trở lại, vào lúc này, liền quỳ xuống nói: “Chủ tử, nô tài nghe nói người cùng Cửu điện hạ trở về trong vinh quang, cuộc sống của người đã tốt hơn, nô tài cũng có thể yên tâm.”
Ngu Vãn Ca nhìn Tiểu Thịnh Tử ở trước mặt, trầm giọng nói: “Cửu điện hạ là Cửu điện hạ, ta là ta, vĩnh viễn đừng bao giờ ký thác hưng thịnh suy tàn của người khác lên người ta."
Tiểu Thịnh Tử sững sờ, sau đó, như đã hiểu mà không hiểu, gật đầu.
“Ta nghĩ, ở trong cung, ngươi cũng có chút giao thiệp, ngươi giúp ta cẩn thận điều tra kỹ lưỡng sở thích và thói quen các đối thủ của Triệu mỹ nhân.” Ngu Vãn Ca nhàn nhạt nói.
Tiểu Thịnh Tử sửng sốt, Triệu mỹ nhân, chẳng phải là kẻ phi tử đã suýt gϊếŧ chết nửa cái mạng của hắn sao?
“Nô tài sẽ đi làm ngay bây giờ.” Tiểu Thịnh Tử gật đầu đáp lại.
Ngu Vãn Ca gật đầu, Tiểu Thịnh Tử lại nói: “Chủ tử, sư phụ ta từng hỏi, là ai nói cho ta biết, hắn chính là nhất thủ hảo đao?”
Từ lần trước, Ngu Vãn Ca đã có nói qua, chuyện lão thái giám ở Kính sự phòng, chính là một kẻ nhất thủ hảo đao, liền bắt hắn đi theo làm tùy tùng, hậu hạ lão thái giám này.
Lão thái giám tuổi đã già, người lại hiền lành tốt bụng, trông coi Kính sự phòng chỉ là một mảnh đất nhỏ.
Tuy người bên ngoài không dám làm gì hắn, thế nhưng không thể thiếu sự lười biếng.
Hắn phải dùng đến mánh lới, việc gì nặng nhọc cũng không bỏ qua.
Còn ông ta lại không quá nghiêm khắc, trái lại luôn tự để hắn làm việc của mình.
Kể từ sự việc lần trước, ngày nào, hắn cũng ở bên cạnh lão thái giám, mọi việc đều lo liệu thỏa đáng..
Còn về phần cầm đao, hắn cứ ở trước mặt lão thái giám thái rau chơi.
Cuối cùng, đến nửa năm trước, lão thái giám đã mở miệng nói với hắn: “Thằng nhóc con, rốt cuộc ngươi muốn cái gì.”
Hắn do dự một chút liền mở miệng nói: “Tiểu nhân nghe nói tổng quản chính là nhất thủ hảo đao, nên muốn đến xin học để phòng thân.”
Lão thái giám chỉ biết thở dài, ngồi dưới gốc cây già, không biết từ đâu lấy ra một khói đất hít vào, ánh mắt đυ.c ngầu, nhưng rõ ràng, hắn lại cảm nhận được khí tức ông có chút biến hóa.
Hắn vốn cho rằng, Ngu Vãn Ca nói như vậy, có lẽ cũng sẽ có nhiều người biết đến lão thái giám chính là một tay luyện đao, nhưng trên thực tế, thì không ai biết cả, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Lão thái giám hỏi hắn là ai đã chỉ điểm cho hắn, hắn cũng không nói, lão thái giám cũng không truy hỏi, chỉ trừng cặp mắt quầng thâm già nua kia, chậm rãi nói: “Bộ xương già này của ta nên nhúc nhích rồi…”
Ngu Vãn Ca nghe những lời này, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nói: “Ngươi nói cho ông ấy biết, đến thời điểm, ta sẽ đến tìm ông ấy.”
Sau khi Tiểu Thịnh Tử rời đi, Ngu Vãn Ca cũng trở về Yêu đồng điện.