Lại lần nữa, cả đám triều thần được bàn luận sôi nổi.
Một mình Bắc Đường Hải đứng ở giữa đại điện, trong lòng nảy sinh ra một loại dự cảm bất an.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hai con mảnh hổ kia, khi nhìn thấy Tứ điện hạ lại như hai con mèo mắc bệnh thế.”
“Ta nghĩ, có lẽ do trên người của Tứ điện hạ có long khí nha. Vừa nãy Trương các lão cũng đã nói, mảnh hổ nếu gặp được chân long thiên tử thì sẽ cúi đầu thuần phục, mà bệ hạ chính là chân long thiên tử. Còn Tứ điện hạ thì được sự ân sủng của bệ hạ từ xưa đến nay, thiết nghĩ cũng có chút chân long thiên khí, vì thế con vật kia mới cúi đầu xưng thần chăng.”
Bắc Đường Hải nhíu chặt chân mày hơn, nhìn về phía người vừa nói chuyện, lại phát hiện ra người này không phải là người của phe mình, trong lúc nhất thời liền phát giác ra có điểm không ổn.
Lời này vừa nói ra, hắn liền trở thành mục tiêu đả kích.
Trước đó, mãnh hổ đã nhào lên người hoàng đế, mà hoàng đế mới thực sự chính là chân long thiên tử, nhưng mãnh hổ lại không cúi đầu trước ông ta. Vậy mà, khi chúng nhìn thấy hắn liền cong đuôi bỏ chạy, há chẳng phải, hắn đã trở thành cái gai trong mắt hoàng đế rồi sao? Và còn bị cho rằng hắn đã cướp mất đi vị trí chân long thiên tử của ông ta nữa?
Đồng thời, cho dù Bắc Đường Diệp, hay là Bát hoàng tử Bắc Đường Tuyết trong trẻo lạnh lùng cao quý kia làm ra loại chuyện vu khống này, thì bọn họ cả người vẫn đầy vết thương mà lui về.
Chỉ có hắn, không chút thương tổn nào.
Nếu thật lấy lý do chân long thiên tử, thì người có sức uy hϊếp nhất, chính là Thái tử mới đúng.
Nhưng lời vừa nói ra, chỉ càng khiến cho đám người của Thái tử và đám người của lão Lục khẳng định hắn chính là chân mệnh thiên tử, lúc đó tất cả đều sẽ nhắm vào hắn.
Thần sắc Bắc yến đế có chút khó lường, dưới chân hắn chính là vị mỹ nhân lúc nãy đã ngăn cản mảnh hỗ giúp hắn. Giờ đây chỉ còn là cái xác khô héo, đồng tử giãn ra, cả người mang vẻ sợ hãi không thôi.
“Thái tử, chuyện là như thế nào! Đây chính là món quà mà ngươi đã cẩn thận chuẩn bị cho trẫm ư? Ta nghĩ, ngươi còn cho rằng, mạng của trẫm quá thọ rồi!”.Bắc Yến đế nghiêm nghị chất vấn.
Bắc Đường Diệp quỳ xuống đất, nói: “Nhi thần biết tội, là nhi thần liều lĩnh tham công, đã khiến phụ hoàng lâm vào chỗ hiểm, khẩn cầu phụ hoàng trừng trị thật nặng.”
Một tên đại thần của phe Tứ hoàng tử lên tiếng:” Bệ hạ, chắc hẳn Thái tử cũng chỉ muốn đoạt được sủng ái của người, chứ không hề nghĩ đến sẽ đưa người vào tình thế nguy hiểm. Thần nghĩ, giờ phút này, có lẽ, trong lòng ngài ấy so với người khác còn khổ sở hơn, vả lại trên người cũng đã bị thương không nhẹ, như vậy có thể thấy được, chuyện này quả là rất bất ngờ, không lường trước được.”
Ngu Vãn Ca ngước mắt nhìn lên, Bắc Đường Yêu ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Người đó chính là Lưỡng triều nguyên lão, đại nguyên nhị phẩm, là chỗ dựa vững chắc cho Bắc Đường Hải.”
Ngu Vãn Ca nhẹ giọng nói: “Ngài càng phải để ý người này, người này rất am hiểu tâm tính của bệ hạ, vận dụng hợp lý, không thể khinh thường.”
Bắc Đường Yêu khẽ gật đầu, Ngu Vãn Ca lại tiếp tục chú ý động tĩnh ở trên đại điện, không ngoài dự liệu, lời vừa nói ra, cơn tức giận của Bắc yến đế vốn đã kìm nén giờ liền nhảy lên.
“Thế nào, y theo ý của Tần ái khanh, thì trẫm phải nên ban thưởng cho Thái tử vì có công lao cứu giá hay sao! Còn phải tìm thuốc tốt cho hắn, tìm những thần y giúp hắn chữa trị có phải không? Hay là muốn trẫm dập đầu lễ bái, cảm ơn tới đứa con trai ngoan ngoãn của trẫm, vì đã không để cho con súc sinh kia ăn trẫm ư!” Bắc Yến đế tức giận chất vấn.
Cả đại sảnh là một mảnh yên lặng, chịu đựng cơn tức giận của Bắc Yến đế.
Ngu Vãn Ca phân tích thế cục trước mặt, thật ra phản ứng của Thái tử được coi là rất nhạy bén, Bắc Yến đế vừa mới trách hỏi, liền thản nhiên nhận tội, cũng không chối bỏ hay bào chữa gì, chỉ cầu phạt nặng.
Loại thái độ này, hầu hết có thể tiêu trừ đi cơn tức giận của Bắc Yến đế, việc lúc này, chính là không nên cầu tình cho thái tử, vì một khi cần xin tha tội, thì chỉ khiến cho cơn tức giận của Hoàng đế bộc phát ra mà thôi.
Mà vị Tần đại nhân kia, chính là có dã tâm gây khó dễ đúng lúc.
Lúc này, Bắc Đường Diệp cũng không nhận tội nữa, nếu mở miệng cầu phạt, thì chỉ tình cờ giúp cơn giận của hoàng đế có lỗ thông hơi, và nhất định sẽ không buông tha cho hắn.
Mà các đại thần của phe Thái tử Bắc Đường Diệp cũng không chịu thua, liền mở miệng gây khó dễ: “Lời này của Tần đại nhân sai rồi, Thái tử điện hạ vì lỗi lầm nên mới gánh vác trách nhiệm, nếu thật tính đến chuyện cứu giá có công, thì Thái tử và Bát điện hạ cùng nhau liên thủ, nhưng cũng không thể đánh lui được con mảnh hổ kia, vậy mà Tứ điện hạ, không cần dùng đến chiêu thức gì, cũng khiến cho hai con mảnh hổ đó phải ngoan ngoãn chui vào l*иg sắt, điều này quả nhiên rất kỳ lạ!”
Vẻ mặt của Bắc Yến đế trở nên u ám hơn, so với lúc tức giận với Thái tử, thì lúc này còn trông âm trầm hơn, dẫu sao, so với sai lầm của Thái tử, thì đối với chuyện của Bắc Đường Hải thì quả thực có chút quỷ dị.
Vào lúc này, trong lòng của hoàng đế sẽ sinh ra chút mâu thuẫn và phòng bị trước Bắc Đường Hải, vì hắn lo lắng rằng không biết ngày nào đó Bắc Đường Hải có cướp mất đi vị trí của hắn không.
Dù sao, màn trình diễn của hai con mảnh hổ vừa rồi, đã khắc sâu vào tâm trí hắn, mà tên đại thần kia lúc nãy cũng đã nói rõ, chỉ có chân mệnh thiên tử mới có thể khiến chúng thuần phục.
“Lần này không thể thiếu sự đóng góp của Bắc Đường Hải, cộng thêm hai lần suất binh chinh chiến đã đắc thắng trở về, đây chính là chiến thần đầu tiên của Bắc Yến, ban thưởng vạn lượng hoàng kim, ngàn mẫu ruộng tốt, và phụ trách chưởng quản một trăm vạn Phi Ảnh quân.” Hoàng đế tiếng ngọc lời vàng, bắt đầu phong thưởng.
Hai tay Bắc Đường Hải siết chặt thành nắm đấm, hắn ra ngoài chinh chiến gần hơn nửa năm, dựa theo lẽ thường, trở về lần này, vốn nên được quản thưởng ba trăm vạn binh mã mới đúng, nhưng hôm nay, bởi vì loại chuyện này, hoàng đế chỉ cho hắn một trăm vạn binh mã đang đóng ở biên cương, có cũng như không, căn bản không thể giúp ích được gì cho lực lượng của hắn.
“Lần này đắc thắng trở về, cũng là do uy lực của phụ hoàng năm đó để lại, nhi thần làm sao dám giành công! Nhi thần có thể khiến cho mảnh hổ không chiến mà bại, âu cũng là điều may mắn. nhưng nhi thần từng nhớ, phụ hoàng đã từng nói, không chiến mà có thể đánh người, thì đó chính là người biết dụng binh.” Từng chữ từng chữ vang lên trong miệng của Bắc Đường Hải, cả người mặc áo choàng đen, sống lưng thẳng tắp, quỳ ở giữa đại điện.
“Aizz... Lần này, con đã đóng góp rất nhiều rồi, không thể không công được, nên nhận phần thưởng đi.” Bắc Yến đế phất phất tay nói.
Bắc Đường Hải vốn đã giỏi chinh chiến, tính cách thì bướng bỉnh, nhưng lại không có tài hùng biện, dù có cố gắng bào chữa chối bỏ trách nhiệm của mình, thì hắn cũng không thể xua tan được sự nghi ngờ của hoàng đế.
Một trận thọ yến, kết thúc tại đây, tâm tư của mỗi người thì đều khác nhau.
....
Sau ba vũ khúc, thì Uông Trực, Tiêu Hướng Vãn và các thành viên trong Tiếu phủ, cùng Bắc Đường Yêu bước chân đi ra.
Uông Trực chắp tay nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ đã thành công đắc thắng.”
Ngự sử ở cạnh bên chính là phụ thân của Tiêu Hướng Vãn cũng cười nói: “Ngón đòn này của Cửu điện hạ đánh rất đẹp mắt, vừa mới ra sân, thì đã phủ đầu, lần này xuất thủ, thì đã khiến cho bệ hạ sinh lòng bất mãn với Thái tử, còn Tứ hoàng tử thì hao tổn binh quyền, còn khiến bệ hạ nghi kỵ, Bát hoàng tử vì cứu hoàng hậu mà đã bị thương nặng, có thể nói, trận này, Cửu hoàng tử đã hoàn toàn tất thắng.”
Bắc Đường Yêu chắp tay nói: “Tiêu đại nhân khen sai rồi, chuyện lần này thuận lợi, toàn do một tay nghĩa phụ ta an bài, nếu không nhờ nghĩa phụ lo liệu mọi chuyện, thì bổn điện hạ đây làm sao có thể may mắn chiến thắng được.”
Ngu Vãn Ca chỉ đứng một chỗ, yên lặng nhìn xuống.
Phải thôi, lần này có thể chiến thắng, thực sự đều dựa vào thế lực của Uông Trực, ít nhất chỉ có Uông Trực mới đủ khả năng hành động.
Dưới sự giám sát rất nghiêm ngặt, chỉ có hắn mới có thể táy máy táy chân lên hai người hai con hổ kia.
Hai con hổ kia vốn dĩ rất ngoan ngoãn làm sao có thể nổi điên lên như thế chứ.
Tiêu Hướng Vãn thì trông rất vui vẻ do ngại nhiều người nhìn đến, nên cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ đã trở về hoàng cung.”
Bắc Đường Yêu khẽ mỉm cười: “Tất cả đều là nhờ vào sự giúp đỡ của nghĩa phụ và Tiêu đại nhân đây, bằng không Bắc Đường Yêu sẽ không có ngày hôm nay.”
Uông Trực hài lòng gật đầu một cái, còn Tiêu đại nhân đối với sự khách khí của Bắc Đường Yêu cũng rất vui lòng hưởng thụ.
Đoàn người hàn huyên được một lúc, rồi mỗi người mỗi ngã.
Lần này xuất thủ, đã cuốn lấy không ít một số người tham gia, sự cân bằng trong triều đình nháy mắt bị phá vỡ.
Một số người minh tranh ám đấu, hỗn loạn không thôi, đây cũng chính là lúc, Bắc Đường Yêu đặt chân vào trong triều đình, là thời cơ tốt nhất, để hắn thành lập một thế lực cho riêng mình.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Ngu Vãn Ca, loại bỏ đi sự tranh đấu giữa mấy vị hoàng tử và hoàng đế, thì hậu cung, cũng sẽ vén lên một trận sóng gió kinh hoàng.
Hoàng hậu rơi từ đài cao xuống, nhất định là do Nhu Phi gây nên.
Mà nay Hoàng hậu đã bình an vô sự, Bắc Đường Tuyết thì lại trọng thương, Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Nhu phi!
Và đây sẽ là thời điểm tốt nhất để nàng đứng trong hậu cung này, sẽ là cơ hội tốt nhất để nàng lót đường cho Bắc Đường Yêu.
Có điều, thời gian cũng không còn nhiều nữa, dù sao Thái Tử và Tứ hoàng tử, cả hai đều không phải là kẻ ngốc, qua một thời gian, nhất định sẽ ngộ ra.
Chỉ có lợi dụng sự kềm chế lẫn nhau của bọn họ, tìm ra kẽ hở, để thành lập thế lực cho riêng mình, mới có thể nhanh chóng đứng vũng gót chân trong triều đình này.
Cho đến khi bóng dáng của Bắc Đường Yêu và Ngu Vãn Ca biến khỏi tầm mắt, thì hai vị Ngự sử cho lui gia quyến của mình xuống, đi cạnh bên người Uông Trực nói: “Đốc công, ngài nâng đỡ Cửu điện hạ như vậy, chẳng lẽ không sợ có một ngày hắn sẽ qua cầu rút ván ư?”
Ngự sử đứng ở bên trái nói: “ Hạ quan cũng cho rằng Cửu điện hạ này mưu tính sâu xa, lần xuất thủ này, cần phải phân tích được thế cục ở trong triều, tính toán được tâm tư của mỗi người, thậm chí ngay cả phản ứng của mỗi phe phái cũng phải suy tính cặn kẽ, mới có thể đảm bảo được, kết quả cuối cùng, chính là người phe ta đại thắng.”
“Ngươi cho là gia gia ta không biết gì ư? Đây chẳng qua là chỉ là một ván cờ đơn giản, đếm được bao nhiêu người chứ. Đã bao lâu rồi, ngươi mới có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử và Thái tử đồng thời bị bại trận chưa hử? Triều đình này sắp loạn cả lên rồi…”
“Đốc công… Nếu lỡ có một ngày Cửu điện hạ hắn quay đầu ngọn giáo…”
Uông Trực hừ lạnh một tiếng: “ Yên tâm đi, gia gia ta tất có chuẩn bị, ta cũng đang định đợi hắn đủ lông đủ cánh, thì sẽ áp chế hắn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, thì gia gia ta nghĩ, cũng không đợi được đến lúc đó rồi.”