Chương 312: Định nghĩa đáng sợ

Hai người rời giường thì thời gian cũng đã tới chiều, Lệ Vô Bi thừa biết lên chỉ âm thầm sắp xếp mọi chuyện. Tuyệt đối không làm phiền tới hai người, Thiên Tiếu đối với chuyện này tương đối hài lòng, bởi nhờ vậy mà Thiên Tiếu hút được năng lượng âm tích trữ trong ba tuần. Khoảng một tháng thì năng lượng âm của Lệ Thiên Tuyết sẽ hồi phục hoàn toàn.

Đó là trước khi Ngọc Nữ Tâm Kinh kích hoạt, bây giờ chỉ cần một tuần nàng sẽ hồi đầy năng lượng âm. Toàn bộ năng lượng âm của nàng một lần cung cho Thiên Tiếu là được khoảng một phần ba số lượng Thiên Tiếu có thể tích trữ.

Lệ Thiên Tuyết kiểm tra lực lượng của mình, thân thể nàng chưa bao giờ dễ chịu như vậy, Thái Cực Âm Dương Quyết quả thật rất hữu hiệu. Tốc độ và sức mạnh của nàng so với đồng cảnh cảm giác lớn hơn nhiều, lúc nào có cơ hội nàng phải tìm một đối thủ xứng tầm mới được.

Ngồi xem nàng mùa vài quyền Thiên Tiếu liền đưa ra đánh giá:

“Công pháp cho ngươi điều khiển năng lượng âm dương để chiến đấu, đặc điểm nổi bật ở đây chính là sự cân bằng, để ta thử tìm xem có chiến kỹ nào tận dụng tốt không.”

Lệ Thiên Tuyết nghe vậy mắt sáng lên:

“Có loại nào tốt thì cứ đưa đây chứ cần gì phải xem xét.”

Thiên Tiếu nhíu mày nghiêm túc phê bình:

“Tham lam, ngu dốt, thiên phú của ngươi không bao gồm luyện chiến kỹ đâu, tốt nhất phải học một cái gì đó thật phù hợp. Luyện nó càng tinh thông càng tốt, nếu không thì trình độ sử dụng chiến kỹ của ngươi sẽ không bắt kịp với tu vi tăng quá nhanh đâu.”

Bị phê bình Lệ Thiên Tuyết không khỏi rầu rĩ cúi đầu:

“Xin lỗi, trước giờ mọi thứ đều tăng lên quá chậm, bây giờ tu vi tăng nhanh khiến cho đầu óc của ta không còn tỉnh táo rồi. May mà có ngươi nhắc nhở, nếu không thì chẳng đợi đến ngươi nhắc chuyện chiến kỹ, chính ta cũng sẽ tìm vô số loại để học tập, khi đó sẽ phiền phức to.”

Thiên Tiếu cũng không có thời gian nói về chiến kỹ, hắn ta cho nàng biết về chuyện Đông Phương Khải thèm muốn nàng, vì muốn chiếm nguồn năng lượng đặc biệt của nàng. Đầu tiên nàng còn tưởng là năng lượng âm, khi Thiên Tiếu bảo không phải thì nàng mới biết mình có thể tu luyện đã rất may mắn. Nàng cũng chỉ cần biết có vậy, quan trọng bây giờ là phải đối phó với Đông Phương Khải thế nào.

Đối với sống chết của các thành viên trong Lệ Thiên Bang, Thiên Tiêu không để ý chút nào, Lệ Thiên Tuyết thì hoàn toàn khác. Đây đều là những huynh đệ vào sinh ra tử với nàng, nhiều lần mạo hiểm tính mạng để đấu với kẻ thù, họ không bỏ thì nàng cũng vậy.

Nàng cũng thừa biết Thiên Tiếu không thể ra tay bởi đang khảo hạch, lúc này Lệ Thiên Bang chỉ có thể dựa vào chính bản thân. Gặp trường hợp này nàng thật sự bối rối, Thiên Tiếu cũng bó tay bởi hắn chưa gặp trường hợp này bao giờ. Tốt nhất thì vẫn mang Lệ Thiên Bang hi sinh làm mồi nhử có phải hơn không. Lệ Thiên Bang tồn tại thì Mã Thập Tứ sẽ khó ra tay hơn, bởi Đông Phương Khải có khả năng rời khỏi Thiên Vương Tinh sớm hơn cả dự kiến.

Lệ Thiên Tuyết không hiểu nghĩ gì mà cầu cứu thông qua Ngọc Nữ Tâm Kinh, lập tức một trong bộ ba trí lực siêu phàm là Chu Vũ xuất hiện. Băng Mị và Cầm Vân Ca có vẻ đang bận rồi, đầu tiên Chu Vũ nghe sơ qua tình hình cụ thể.

Một vài phút sau nghe xong sơ bộ nàng liền nói:

“Tìm hiểu cho ta chút thông tin, gửi bản đồ tòa thành, chuyện này giải quyết cũng không phải khó. Nghe lời ta thực hiện, tuyệt đối đừng để Thiên Tiếu liều lĩnh.”

Lệ Thiên Tuyết ngoan ngoãn:

“Vâng, nhờ ngươi, ơn của Chu muội ta nhất định sẽ ghi nhớ.”

Khoảng năm phút sau Chu Vũ bắt đầu nói:

“Bắt đầu là chuẩn bị những thứ này, chuẩn bị thêm những thứ này, cụ thể kế hoạch ta sẽ,cho ngươi biết, nhớ là phải thực hiện đúng từng bước một. Sai một chút thôi cũng có thể biến mọi thứ thành thảm họa đây, chúng ta bắt đầu như thế này…..”

Một kế hoạch khá dài, không nghĩ Chu Vũ khủng bố như vậy, khả năng sử dụng quang não tra cứu của nàng phải hơn Thiên Tiếu nhiều. Từng chân tơ kẽ tóc đều phân tích thật kỹ càng, nếu làm đúng thì có khả năng toàn bộ cao thủ từ phủ thành chủ sẽ trở thành trò đùa.

Với kế hoạch của nàng thì thương vong gần như bằng không, thậm chí có thể lôi vài tên nội gián trong bang hội ra ngoài ánh sáng. Phe đối phương thì gần như chắc chắn nắm giữ một cái kết cục khó chịu cực kỳ, đây chính là sự tự tin của Chu Vũ.

Lúc này Băng Mị đột nhiên lên tiếng:

“Có tài nguyên lai đi phung phí thì không hay, ta có chiêu này khiến cho chuyện này thú vị hơn, nghe cho rõ…….”

Lệ Thiên Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi, Thiên Tiếu trước kia không phải dọa sợ nàng, đối đầu với mấy người này chết kiểu gì cũng không biết. Cầm Vân Ca cuối cùng cũng không lên tiếng, điều này khiến Thiên Tiếu cảm thấy may mắn, bởi nàng nếu góp ý thì chắc chắn sẽ trực tiếp nhúng tay vào.

Có kế hoạch cụ thể rồi hành động liền rất nhanh chóng, chín mươi cái người cùng khảo hạch với Thiên Tiếu bỗng nhiên được mời vào Lệ Thiên Bang làm việc. Tất cả đều là việc nhẹ lương cao, đã thế còn bao ăn uống, mấy người kia chịu khổ đủ rồi nên tất nhiên đồng ý.

Trong khi đó gián điệp bên trong Lệ Thiên Bang bị tìm ra, xử tử ngay tại chỗ, toàn bộ những thành viên trong bang hội đi một đường vòng. Trong khi người của phủ thành chủ công thẳng tới, giám sát ban đầu thấy kỳ lạ bây giờ thì hiểu rồi. Tiểu tử này thật sự độc ác, lại lấy những người khảo hạch cùng ra làm vật để ép giám sát phải ra tay.

Cụ thể thì Lệ Thiên Bang tìm những người mới xuất hiện, lại phải chật vật tìm việc, đề nghị lương cao. Mấy trăm người trong đó có đủ tất cả những người tham gia khảo hạch, chút nữa nếu không muốn họ chết thì giám sát chắc chắn phải ra ta. Khảo hạch không có cấm loại bỏ đối thủ cạnh tranh, Thiên Tiếu làm vầy vẫn đúng luật.

Nhóm người Lệ Thiên Bang đi đường vòng để chiếm ngược lại Phủ Thành Chủ, lúc đó giám sát dù ra tay không quá nặng. Đám người kia trở về vẫn phải chống lại hộ trận của Phủ Thành Chủ, gậy ông đập lưng ông. Sau đó chỉ cần đánh một trận dai dẳng cho tới khi cường giả của Phủ Thành Chủ bỏ cuộc thì thôi.

Để tránh nghi ngờ thì một người nữ nhân được cải trang giống như Lệ Thiên Tuyết đi tới điểm hẹn đúng giờ. Đông Phương Khải cũng rất kỹ càng, thuê hẳn một khách sạn để mở tiệc, tránh cho Lệ Thiên Tuyết đề phòng.

Tại một khu rừng cách Huyền Vũ Thành hai vạn dặm.

Đông Phương Khải cho người của mình đóng quân ở đây để chờ đợi, từ chỗ này hắn có thể biết được kết cục của trận chiến. Quan trọng hơn là có thể tiếp được người khi thành công bắt giữ, nếu thất bại thì đây cũng là một khoảng cách đủ xa để có thể chạy trốn. Với đại truyền tống trận của Huyền Vũ Thành hắn liền có thể rời đi nhanh chóng.

Mã Thập Tứ nắm chặt thẻ mở cổng và hộp phong ấn không gian trong tay, thuộc độc chắc đã ngấm vào người Đông Phương Khải rồi. Lúc này ra tay cực kỳ hợp lý, tuy nhiên dị biến xảy ra, một đám người của Đông Phương Gia hạ xuống. Đông Phương Khải vội ra đón tiếp, tình tình cấp bách như thế này gia tộc không ngờ lại nhớ tới hắn đúng lúc.

“Sọt”

Một kiếm đột ngột xuyên tim, đại trưởng lão Đông Phương gia lại một kiếm gϊếŧ chết Đông Phương Khải khiến cho Mã Thập Tứ ngẩn người. Các trưởng lão khác cũng nhanh chóng ra tay gϊếŧ chết tất cả những kẻ trung thành tuyệt đối với Đông Phương Khải.

Đại trưởng lão nói với Mã Thập Tứ:

“Người của Thiên Tiếu công tử được phép sống sót, dẫn người còn lại quay về phục mệnh đi.”

Lúc này linh hồn của Đông Phương Khải bị nghiền nát trong tay đại trưởng lão, bọn họ nhanh chóng rời đi như chưa hề xuất hiện. Mã Thập Tứ lập tức báo tin cho Thiên Tiếu.

Thiên Tiếu lắc đầu nhìn Lệ Thiên Tuyết rồi nói:

“Vân Ca ra tay rồi, chuẩn bị quay về thôi.”

Một thuộc hạ lúc này cấp báo:

“Thưa bang chủ, mười cái cao thủ của Phủ Thành Chủ đột nhiên làm phản, gϊếŧ sạch những người chuẩn bị tấn công bang phái chúng ta rồi.”

Đây là do Cầm Vân Ca làm, tại sao lại có nữ nhân đáng sợ như thế.