Tia sét màu vàng rất nhỏ nhưng cho người ta cảm giác rùng mình, rõ ràng đây không phải một tia sét sinh ra từ công pháp hay huyết mạch. Cái uy áp này nàng rất quen thuộc, đó là Thiên Kiếp uy áp, nếu trúng chiêu khi không có chút đề phòng nào thì nàng chỉ có nước chết.
Thiên Tiếu ánh mắt ngừng lại, trong lòng thì thào: “Cô gái, bóp nát viên ngọc đó đi.”
Trong tay của cô gái lúc nào cũng cầm sẵn một viên ngọc bội màu trắng đυ.c, với hiểu biết của Thiên Tiếu thì đây chính là triệu hồi ngọc thạch. Chỉ cần bóp nát nó thì sẽ có một người xuất hiện ngay trước mặt, chắc chắn là cao thủ rồi. Công đoạn chế tạo thứ này khá phức tạp, nên rất hiếm khi được nhìn thấy, phải rất được trưởng bối yêu quý thì mới có thứ này.
Cô nàng hết cách thật sự, nàng đành bóp nát viên ngọc, ngay tức khắc một người xuất hiện trước mặt của nàng. Ngoài đại mỹ nhân tên Vũ Thuyền Quyên ra thì còn ai vào đây nữa, trên tay nàng còn có một mảnh vải, rõ ràng đây là quần áo của một trong ba tên kia.
Lúc nàng ta xuất hiện rõ ràng thì tia sét liền đâm thẳng vào người của nàng, hoàn toàn không có chút khoảng trống nào để né tránh. Vũ Thuyền Quyên cũng nhìn thấy nhưng chẳng quan tâm, Hoàng Sắc Lôi Kiếp nàng gánh chịu bao nhiêu lần rồi, không cần phòng thủ cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng đó là nàng tưởng vậy, tia sét màu vàng xuyên vào trong thân thể của nàng một cách dễ dàng, nó còn không gây cho nàng chút cảm giác nào. Vũ Thuyền Quyên đứng đó ngẩn người, cử động thân thể, xoay trái, xoay phải vẫn chưa thấy bị gì.
Thiên Tiếu đáp xuống thông qua khe nứt không gian mà hắn mở ra, Vũ Thuyền Quyên mũi hơi giật giật, hít một hơi thật sâu ánh mắt nàng liền sáng lên.
Vẻ mặt nàng hưng phấn nhìn Thiên Tiếu:
“Hóa ra là ngươi, nãy đông người quá ta không ngửi thấy, mùi của món canh hầm kia vẫn còn bám vào, chứng tỏ kẻ nấu chính là ngươi. Ngoan ngoãn đứng lại cho bổn cô nương, như vậy sẽ bớt đi nỗi đau thể xác.”
Thiên Tiếu tính tình bộc phát:
“Cô nương con khỉ, ngươi không vài vạn tuổi thì ta ăn cứt cũng được, bà già như ngươi lại còn có ham mê đi bắt trai trẻ, có biết xấu hổ không vậy. Nằm ở đây mà sám hối đi, Bạo.”
Tia sét màu vàng tưởng đã biến mất đột nhiên xuất hiện trở lại từ ngay trong người Vũ Thuyền Quyên. Những trận pháp nàng dùng để phong ấn người ta khi nãy xuất hiện, chúng áp thẳng lên người của nàng, ngây lập tức nàng ta bị nhốt trong một cái l*иg to màu vàng, vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được.
Thiên Tiếu thấy được mình đã thành công liền to giọng hô:
“Mọi người chuồn thôi.”
Nguyên một đám chui vào lỗ hổng không gian chạy mất tích. Băng Mị vẻ mặt đầy hâm mộ, giọng nói hưng phấn:
“Hư Vô Cảnh mà ngươi cũng khống chế được nàng, ta không tượng tượng ra được luôn đấy.”
Thiên Tiếu cười khổ, nếu được như nàng nói thì đã tốt:
“Đừng có vội mừng, nàng ta phong ấn các ngươi bằng thuật cao cấp, đủ để phong ấn chính nàng ta. Chắc là muốn dù nàng có không đi tìm được ta thì vẫn có con tin, chỉ là nàng không nghĩ tới ta có phương pháp gom hết đống đó trả lại cho nàng. Phong ấn là do nàng tạo ra, giam giữ nàng cũng chẳng bao lâu, chúng ta ngoan ngoãn ra khỏi thành chờ ngày khảo hạch chính thức bắt đầu rồi quay lại.”
Bên ngoài thành thì chắc cũng có nhà trọ, lúc từ trên thuyền đi xuống thì bọn họ đã thấy được rồi, bây giờ chỉ cần đi tìm kiếm chỗ đó thôi. Thiên Tiếu thì cảm nhận thân thể của mình một chút, đúng như hắn ta nghĩ, biến thể không tăng sức mạnh, không gây thiệt hại cho kẻ khác. Điều này đồng nghĩa hắn không phải trả giá khi thi triển, chuyện này khiến Thiên Tiếu bỗng nhiên có một ý tưởng điên rồ.
Nếu mình chủ động bỏ ra một cái giá bản thân biết trước thì sẽ ra sao, đồng thời tạo ra một thứ gì đó trở thành đặc trưng của hắn. Một loại sức mạnh khiến cho bất cứ ai cũng phải kinh sợ, bây giờ hắn đã rất ghê gớm nhưng vẫn chưa đủ sức hù người khác.
“Trận chiến đi vào Thiên Hồn học viện sẽ vô cùng khó khăn đấy.”
Một người đã rất lâu Thiên Tiếu không thấy là Hắc Tử Nghiên xuất hiện rất bất ngờ, bọn người Thiên Tiếu càng không thể hiểu được những gì nàng nói.
Hắc Tử Nghiên đột nhiên xuất hiện, nhưng tỏ ra rất bình tĩnh:
“Ngoại trừ Thiên Tiếu thì tất cả những người khác bao gồm cả Băng Mị đều sẽ không yên ổn, rõ ràng những người đến từ vũ trụ khác đều vô cùng mạnh mẽ. Thiên tài ở vũ trụ này cũng rất nhiều là Sáng Thế Thần chuyển sinh, ví dụ như cô gái kia, cả Băng Mị cũng không thể nào đánh thắng được.”
“Ta từ một nguồn thông tin đáng tin cậy biết được chút chuyện của Thiên Hồn học viện, nơi đây chính là thánh địa để tu luyện. Rất nhiều người tụ tập lại để tu luyện trong đây, giống như một điểm hẹn vậy, thế nên trận chiến này sẽ rất khốc liệt. Lý do tại sao ta biết các ngươi đừng hỏi.”
Biểu hiện của Hắc Tử Nghiên khiến cho Thiên Tiếu tương đối hiếu kỳ thân phận của nàng, người bình thường còn lâu mới giữ được ký ức. Hắc ta phải dùng tới sự trợ giúp của Ác Ý mới làm được, Băng Mị cũng bị xóa đi một khoảng lớn, được ưu ái cũng vì cha của nàng thôi.
Thiên Tiếu xoa cằm, vẻ suy tư:
“Rõ ràng đã bị xóa trí nhớ, tại sao bọn họ có thể nhớ về Thiên Hồn học viện, đã thế có vẻ còn lưu giữ được khả năng chiến đấu. Với thiên phú bình thường thì chiến thắng được Băng Mị là điều gần như không thể nào, kẻ làm được chuyện đó chỉ có duy nhất ta thôi. Không phải ta quá tự tin, ta chỉ không tưởng tượng ra một kẻ có thiên phú cao hơn ta thì sẽ khủng khϊếp cỡ nào nữa.”
Băng Mị nhìn vẻ mặt bất ngờ của Hắc Tử Nghiên rồi nói:
“Không cần ngạc nhiên, ta cũng không thể nói rõ ràng nhưng trên thế gian này thiên phú cao hơn Thiên Tiếu chỉ có mỗi Sáng Thế Thần Đế thôi.”
Nàng không nói nốt câu còn lại giấu trong lòng “bởi hắn chính là Chí Cao Thiên Đạo”, tuy nhiên Thiên Tiếu đã không nhớ nàng sẽ không nói, Nàng không muốn để thân phận trở thành gông xiềng đè nặng lên vai của hắn ta.
Hắc Tử Nghiên đầy nghiêm túc:
“Tại sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?”
Băng Mị biết đây là lúc phải thẳng thắn:
“Cha ta nói như vậy, hắn nói Thiên Tiếu thiên phú còn cao hơn cả cha ngươi, kiếp trước của hắn cha ngươi đánh cũng không lại.”
Cha? Hắc Tử Nghiên rốt cuộc đã nghiêm túc suy nghĩ, nàng hình như đã quên đi một chuyện rất quan trọng, Băng Mị rất giống một người. Còn rất nhiều thứ nàng thắc mắc nhưng Băng Mị sẽ không nói, nàng cũng không muốn phí lời quá nhiều.
Hắc Tử Nghiên quan sát kỹ xung quanh rồi trả lời câu hỏi của Thiên Tiếu:
“Bọn họ đều là lũ cáo già, đâu có dễ dàng bị không chế như thế, với lại làm quá thì Quỷ giới và Thượng Thần Chi Giới sẽ gặp bất lợi. Cụ thể thì bọn họ đã đoán trước ký ức sớm muốn cũng bị xóa đi, lưu vào trong bảo vật cũng là một cách, kẻ nào đủ nhẫn tâm thì sẽ lưu vào đầu óc của một người khác, cho bọn họ chết lâm sàng. Chờ bị xóa ký ức cho bọn họ sống lại rồi rút ra, tốt nhất là dùng tu luyện giả đã mở thần thức làm vật chứa.”
Thiên Tiếu nghe vậy liền nói:
“Sáng Thế Thần sống đều hơn tỷ năm, nhận đống ký ức vào trong đầu thì lập tức sẽ biến thành bã đậu, rút ra thì người bị ký gửi chắc chắn sẽ chết.”
Hắc Tử Nghiên thở dài, nàng nhàn nhạt:
“Tàn nhẫn nhỉ? Nhưng đối với họ thì làm như vậy sẽ cho họ cơ hội cứu được nhiều người hơn, trận chiến nào muốn thắng lại không có hy sinh. Với lại người không vì mình trời chu đất diệt, chúng ta cũng không cần quan tâm họ thế nào, nghĩ cách đối phó họ thì tốt hơn.”
Không muốn nhìn thẳng nhưng đây là sự thật, kể cả Thiên Tiếu cũng bất lực, với thực lực hiện tại bảo vệ người xung quanh đã là quá sức.