Trong cơn mê man, My thấy một vòng tay ôm chặt lấy mình, cảm nhận được hơi ấm từ người đó “ Anh sẽ không để em chịu khổ nữa đâu, mặc kệ em ngoan cố thế nào, anh nhất định không buông tay..”
Họ về đến Hà Nội lúc tờ mờ sáng, trên đường đi Tuấn đã gọi điện đặt phòng chăm sóc đặc biệt, khi đến cổng bệnh viện, đã có người chờ sẵn….Đưa My lên phòng cấp cứu, thấy có điều bất an, cô bé ngày nào chẳng nhộn lên bên anh nữa……Vì anh, nó đã phải suy nghĩ quá nhiều…Lại một lần nữa, Tuấn thấy ghét hoàn cảnh của mình, nếu anh bình thường thì họ chắc chắn đã là 1đôi..nhưng không, dù có điều gì đi chăng nữa…anh sẽ cố gắng, bé ngốc, em phải tin anh biết không?
Sau khi được các bác sĩ cấp cứu, tình trạng của My cũng tạm ổn định nhưng bác sĩ nói phải ở lại để theo dõi….do bệnh đột nhiên phát tác nên cần phải theo dõi và phải làm 1 số xét nghiệm…..
Đưa nó về phòng bệnh..Tuấn ngồi bên cạnh…khuôn mặt tràn đầy lo lắng cùng yêu thương….Nó như một con Nhím, lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra rất yếu đuối, dễ tổn thương, chỉ có cách luôn xù lông để bảo vệ mình….. “ Đừng như thế nhé em, hãy cứ để anh bảo vệ em”
Nó tỉnh dậy thì đã là sáng sớm hôm sau….Nhìn xung quanh thì chỉ thấy 1 màu trắng..bệnh viện..tại sao nó lại ở đây cơ chứ?
Nhớ lại..tối hôm qua, nó đau bụng rồi mọi người đưa lên trạm xá…sau đó hình như có ai bế nó đi, nó thấy, vòng tay ấy rất ấm…suốt đêm qua, nó mơ màng thấy ai đó cứ nắm tay nó mãi….
_Em tỉnh rồi ak? Tuấn mở cửa đi vào tay cầm cà men…..
_Anh….thấy Tuấn nó thấy vui, ngạc nhiên nhưng lại chút gì đó khó xử..
_uh, là anh…
_Sao em lại ở đây?
_Ngốc, hôm qua e xuất huyết dạ dày, Quỳnh gọi điện nên anh tới đó đưa em về Hà Nội chứ sao? Làm gì mà để đến như thế? Em không biết chăm sóc mình ak? Tuấn mắng nó nhưng ngập tràn yêu thương..
_Em…..Mắt nó ngân ngấn nước, không phải do đau…..Trên đời, đâu có ai sinh ra để hy sinh cho người khác chứ, sao hết lần này tới lần khác anh đều vì nó…nếu đêm qua, trên đường đi anh xảy ra chuyện gì, nó biết làm sao…….
_Thôi, anh xin lỗi, đừng khóc nữa….em ăn cháo đi…..
Nhìn nó như thế Tuấn thấy lòng đau, nó chẳng bao giờ muốn nợ người khác, nợ tiền bạc dễ trả nhưng nợ ân tình thì không….Nhưng cũng buồn vì nó coi anh xa lạ quá……
_Mày tỉnh rồi ak? Con Quỳnh tay xách túi hoa quả đi vào..
_Chào anh_ quay sang nói với Tuấn….
_UH, mới tỉnh, đang ngồi ăn…..
_Anh Tuấn cẩn thận quá nhé….Quỳnh quay sang anh cười….
_Thôi anh quay về công ty đi, ở đây có Quỳnh lo cho em rồi…cảm ơn anh…Nó quay sang Tuấn cười yếu ớt..
Có gì đó hụt hẫng trong tim, nó vẫn giữ khoảng cách ấy…
_uh, anh qua công ty..em giữ gìn cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ, tối về anh thăm em……
_Vâng…..
Tuấn đi ra, Quỳnh cũng ra theo….
Chợt Tuấn quay lại:
_Chuyện hôm qua, cảm ơn em..nếu em không gọi chắc anh không biết mà đưa My đi.
_Không có gì, chỉ sợ phiền anh thôi..
_Hôm qua, anh đi bar với lũ bạn, để điện thoại ở bàn, đứa con gái đi cùng thằng bạn nghe máy, may là em, nếu là My chắc anh nhảy xuống sông cũng không hết tội_ Tuấn cười
_Thế anh không sợ em nói với nó ak?
_Chắc là không..cảm ơn em nhiều nhé.
_Bé My trông nó cứng rắn vậy thôi, nhưng thật ra yếu đuối lắm….Một lần ngã, lần sau chắc chắn sẽ sợ đau..hơn nữa, với anh, bọn em biết, không phải không yêu mà là nó không tin vào chiếc giày thủy tinh của cô bé lọ lem….
_Anh……
_Thôi, anh đi làm đi…có gì mình nói chuyện sau, em vào xem nó ra sao đã..
_Uh, anh đi trước
Quay lại phòng thấy My đang nhìn ra ngoài cửa sổ:
_Nhìn gì đấy, chàng đi rồi…Quỳnh nói nhạo nó
_Mày nói gì hả? ai nhìn anh ta? Nó quay mặt lại, 2 má hồng hồng..
_Chưa đánh đã khai, còn nói gì ai nữa hả nàng?
_Hì, 2 con kia đâu_ Nó vội lảng sang chuyện khác, vốn dĩ chẳng bao giờ nó cãi thắng được con bạn…
_Tụi nó du lịch rồi, Mũi Né đó..ai như 2 đứa mình….Quỳnh thở dài
_uh, tưởng đi tình nguyện vui ai ngờ lại về sớm như thế này…nó nói giọng tiếc nuối
Rồi như chợt nhớ ra điều gì nó chừng mắt nhìn Quỳnh:
_Mày nói cho tao, tại sao a Tuấn lại đến đó đưa tao về?
Quỳnh ngồi gọt cam, tỉnh bơ:
_Đương nhiên là tao gọi rồi…
_Sao mày lại thế? Tao đã không muốn làm phiền anh ấy nữa
Quỳnh bỏ con dao xuống, nghiêm túc nhìn My…
_Tao hỏi thật mày, lúc ấy còn xe nào chịu về đó nữa……hơn nữa, cũng là 1 phép thử…mày chê Tuấn ở điểm nào? Anh ấy lại yêu mày như thế? Mày có bắc thang lên trời tìm cũng không ra người như thế…
_Chính vì anh ấy quá hoàn hảo..nên tao không dám..bước tiếp để làm gì khi tao thấy mình không thể chạm vào cuộc sống ấy…..My nói giọng đều đều nhưng nó có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào trong đó…
_Cũng không hẳn là như thế..tao nghĩ cái mày sợ là ngày anh ấy rời xa mày? Quỳnh hỏi nó
_UH..tao sợ….một khi đã tổn thương..thì khó có thể chấp nhận tình cảm mới…….
_Mày có nghĩ như thế là không công bằng với Tuấn không? Dù sao đừng vì 1 người mà đánh giá người khác như thế…
_uh..cảm ơn mày…….
Mà đừng báo cho bố mẹ tao nhé..không 2 người lại lo lắng..tao cũng ổn rồi….
_uh, tao cũng nghĩ thế..dù sao ở đây cũng có người lo cho rồi_ Quỳnh cười kiểu rất nham nhở….
_Toàn nói linh tinh, thôi, tao ngủ đây, mấy khi được ngủ có phép thế này….Nói rùi nó mặc kệ con Quỳnh…..
Chiều tối, nó đi xuống sân viện cho thoải mái..ngồi dưới ghế đá, nhìn những cơn gió nhẹ thổi nó thấy lòng bình yên..đã rất lâu rồi, nó cố cho mình bận rộn, cũng không có thời gian ngồi nhìn trời mà mơ mộng như ngày cấp 3 nữa…..gió xuyên qua những tán cây…gió nhẹ nhàng vờn trên tóc……nó mỉm cười thích thú….
Tuấn tới viện thấy nó ngồi trên ghế đá, cười nhẹ, anh thấy xung quanh như không còn tồn tại..thế giới này chỉ còn 1 thiên thần với nụ cười tỏa nắng…
Đã nhiều lần anh tự hỏi..tại sao lại yêu nó ngay từ lần đầu tiên gặp mặt….Ạnh chưa bao giờ theo đuổi 1 cô gái nào, ngoại trừ Trang, mọi mối tình với anh chỉ là thoánq qua, tất cả chỉ là trò giải trí…nhưng từ khi quen nó, không khi nào anh thôi nghĩ về nó….nhớ nụ cười, nhớ khuôn mặt bướng bỉnh..nhớ những lúc nó lặng lẽ một mình…..Anh không thể nào lý giải được cảm xúc của mình…..Ngày anh cho nó quyết định, nó nói xin lỗi, anh đã quay đi và thề sẽ không bao giờ để ý đến nói nữa..sau 3 tháng, ngày nhận được điện thoại của Quỳnh, anh không nghĩ được gì nữa mà vội vàng tới chỗ nó..3 tháng, đã lao đầu vào công việc, tối thì tới vũ trường nhưng không thể nào quên được nó…
Và tối hôm qua, anh đã hạ quyết tâm, dù nó nói gì..anh sẽ kiên nhẫn tới cùng….
_Làm gì mà vui thế? Tuấn bước tới chỗ nó…
_Anh…..nó cũng quay ra nhìn anh…
Em thấy chán nên xuống sân chơi thôi, lâu lắm rồi không rảnh rỗi để ngắm trời…
_Thấy sao rồi, mà em ăn gì chưa?
_Em ổn hơn rồi……Chắc mai em ra viện thôi, ở đây chán lắm…
_Không được, em về lại có gì thì sao?
_Em hỏi bác sĩ rồi….cũng ổn rồi mà anh, chỉ cần uống thuốc nữa là ok…em tự chăm sóc mình được mà…
_Tự chăm sóc được mà em để thế này ak? Em biết anh lo thế nào không hả?
_Em………
Một khoảng im lặng kéo dài..không ai nói gì, nó biết Tuấn lo lắng, anh không thích sự cố chấp của nó….Nó lấy từ trong túi ra một cái phong bì..
_Anh…nó gọi rồi đưa cái phong bì về phía Tuấn
_Cái gì đây? Tuấn ngạc nhiên nhìn cái phong bì trong tay nó
_Em cảm ơn anh đã giúp đỡ em..đây là tiền đặt cọc viện phí..em định nộp nhưng người ta nói anh nộp rồi….
Tuấn tức giận, ánh mắt anh nhìn nó đầy xót xa…
_Rút cục em coi anh là gì hả My? Em lúc nào cũng cố vạch ra 1 cái ranh giới với anh..có bao giờ em nghĩ đến cảm nhận của anh không?
Nói rồi Tuấn quay đi, để lại nó một mình ngơ ngác ở ghế đá……chẳng bao giờ anh nói nặng lời với nó…anh ấy tổn thương….một người như Tuấn sẽ không dễ nói những gì ở trogng lòng ra…nó thấy có gì đó mát mát chảy dài trên má…nó linh cảm, nếu lần này để anh đi, sẽ không thể có 1 lần nào nữa…1 lần là quá đủ rồi…nó không thể suy nghĩ, đắn đo mãi được…cuộc sống này chẳng có gì chắc chắn được…..tìm được người yêu mình, thương mình rất khó…vậy tại sao hết lần này đến lần khác, nó để anh đi? Ai dám chắc sau này nó sẽ không hối hận..chỉ 1 điều nó chắc chắn…nếu lần này, để anh đi, trái tim sẽ rất đau…
Nó vội chạy theo anh…đuổi mãi tới chổ để xe..nó thấy 1 bóng dáng lẻ loi như lạc lõng trong bóng chiều…..
Vội vàng ôm chặt anh từ phía sau….giọng nghẹn nghẹn như toàn nước mắt..
_Em sai rồi, anh đừng đi…đừng bỏ lại em nữa…….
Tuấn dừng lại, đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt anh, đôi tay run rẩy, anh thấy nó đang cố gắng…..giữ anh lại…… …
Tuấn gỡ tay nó ra…nó sững sờ..chẳng lẽ tất cả đã muộn sao?