Chương 4: C4: Không Sao Chứ?

5:00 am, London...

Xử Nữ rời giường thức dậy chạy bộ buổi sáng trong khi đó Thiên Bình đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành. Xử Nữ kéo kéo chăn lay tỉnh bạn thân

- Dậy sáng rồi tập thể dục nào!

Thiên Bình ngồi dậy nhìn về phiá cửa sổ bầu trời tối đen như mực nhíu nhíu mày đưa tay lên vò mái tóc rối màu lam khói ngắn tới vai của mình, rồi quay sang Xử Nữ lầm bầm vừa rút lại góc chăn mà Xử Nữ cầm chùm khuất đầu rồi nói vọng ra:

- Sáng cái con khỉ!! Cậu đừng phiền mình hôm qua đến 2 gìơ sáng mới ngủ đó...

Xử Nữ lắc đầu hết cách cô đành phải chạy 1 mình rồi vừa ra cửa thì lại quay vào "ừm.. cầm theo ít tiền tí mua đồ ăn sáng cho mình và con hâm đó".

Xử Nữ chạy trên con đường vắng vì ở đây 8h ngừơi dân mới đi làm nên 5h là gìơ của những giấc ngủ và giấc mơ đẹp, con đường thật vắng lặng cô gắn head phone lên rồi chạy những bước chậm chạp vì 7h phải lên trường nên muốn chạy bộ phải thức vào lúc này.

Công viên trong khu này thật vắng vì bây gìơ ít có ai có thể thức sớm, người dân vì cuộc sống của họ mà phải làm việc đến 2, 3 gìơ sáng mới về.

Cô khẽ ngân nga theo giai điệu bài hát và chạy vài vòng quanh công viên nhỏ, khỏang 6h Xử Nữ gỡ headphone ra rồi ngồi nghỉ 1 lúc chuẩn bị đứng dậy đi mua đồ ăn sáng cho Thiên Bình và cô.

Đi ngang qua con hẻm nhỏ sâu trong bóng tối vì đường vắng nên tiếng bước chân của cô khá rõ ràng bỗng nhiên Xử Nữ dừng chân lại quay đầu đi về phiá con hẻm đó.

Càng vào sâu tiếng thở dốc ngày càng lớn cô nín thở bước lại gần gìơ thì thấy rõ hơn 1 người con trai với mái tóc màu đen đang gục đầu xuống hơi thở càng ngày càng yếu, cô khẽ cất tiếng hỏi

- Cậu không sao chứ?

Chàng trai ngẩn đầu lên khuôn mặt như bức tượng điêu khác của cậu làm Xử Nữ sững sờ đôi mắt đỏ như máu mà lạnh lẽo làm khuôn mặt cậu trông thật đáng sợ.

------------------------------------------------------

Đêm lạnh lẽo tiếng gío thổi vù vù bên cửa sổ, ánh trăng mờ ảo ẩn hiện sau lớp mây. Một bóng người lướt qua trên cánh đồng hoa violet sắc tím bởi ánh trăng mà nhìn càng huyền ảo để đến khu rừng Vong Linh, bỗng nhiên từ đâu lao về phiá cậu là 2 con sói lớn 1 màu hạt dẻ và 1 màu vàng.

Thiên Yết nhíu mày nhìn chằm chằm 2 con sói lớn, bọn chúng tách ra 2 phiá tấn công cậu. Từ 2 lòng bàn tay khói đen tràn ra bao quanh người cậu con ngươi rực đỏ làm 2 con sói kia càng hung hăn hơn, đám khói đen bắt đầu di chuỷên với vận tốc cực đại. Nhưng tốc độ lại không thể nhanh như lúc đầu...

Đang di chuyển thì từ đâu con sói trắng là Cự Giải lao ra nhe hàm răng sắt nhọn của cô vào cậu. Thiên Yết dùng khói đen của mình bao quanh cô tuy nhiên không đủ lấy mạng mà chỉ làm Cự Giải ngất đi, Song Ngư thấy Cự Giải bỗng nhiên ngã xuống thì liền hóa hình người đỡ cô hoảng sợ lay tỉnh người con gái trong ngực mình.

Thiên Yết nhìn thấy cảnh đó liền suy nghĩ đến những năm cậu còn là người, được sinh ra khoảng năm 1950 cậu là 1 chàng trai rất được hoan nghênh cho dù ở bất cứ nơi đâu vì vẻ ngoài của mình nhưng cha mẹ cậu thì không.

Họ luôn lạnh nhạt với cậu vì vậy Thiên Yết không có tình thương của cha mẹ nên cậu rất lạnh lùng. Cậu được cắn vào năm 1970 lúc đó cậu bị bắn trong khi tham gia chiến tranh chống lại chính phủ, lúc cậu gần ngừng thở thì được nhà Vanes cứu người cắn cậu chính là Xà Phu 1 ma cà rồng lâu đời và tốt bụng.

Lúc Thiên Yết hút máu đã là 1 tháng trước, nhà Vanes ăn chay nên cậu cũng tập theo họ. Bây gìơ nếu không hút máu cậu sẽ không chống lại nổi 2 con sói này, Thiên Yết đánh lạc hướng anh em nhà Song Tử, Song Ngư rồi chạy về thành phố.

Nhưng trên người cậu cánh tay phải đã bị Song Tử cào 1 đường rất sâu thấy cả xương trắng, cậu đi vào con hẻm nhỏ nghĩ rằng ở khu này sẽ không có người thức vào gìơ này và chờ vết thương tự khép miệng nhưng mọi việc dường như đang vượt ngoài dự định của cậu. Cô bé tóc đỏ năng động này là ai?