Quyển 1 - Chương 18: Tiến vào kì mẫn cảm

Thẩm Niệm tức giận đến giọng nói có chút biến điệu, tên khốn kiếp Nhϊếp Chiêu kia đứng ở cửa nhìn chằm chằm cậu, máu mũi không ngừng chảy ra. Nhưng Alpha tùy tay quẹt đi một cái liền không quan tâm, ánh mắt tham lam chứa đầy du͙© vọиɠ giống như chó hoang thấy xương, ra vẻ nóng lòng muốn thử khi nhìn về phía cậu, như thể một giây tiếp theo sẽ trực tiếp vồ lại đây đè cậu xuống đất ăn thịt, hung quanh trong ánh mắt hắn khiến Thẩm Niệm sợ hãi, cảm giác xâm lược mười phần, khi Thẩm Niệm nhìn thấy cái khối phình to giữa hai chân Nhϊếp Chiêu, sợ hãi trong lòng lên đến đỉnh điểm.

Sao có thể! Nhϊếp Chiêu hắn!

Bởi vì Nhϊếp Chiêu từ nhỏ lớn lên bên người cậu, trừ bỏ khi còn nhỏ hơi dính cậu một chút ra thì hắn không khác gì những đứa trẻ bình thường, khi ở bên cạnh cậu, Nhϊếp Chiêu cũng sẽ rất chú ý thu liễm tin tức tố của mình. Tuy thỉnh thoảng lại ôm cậu một cái, còn đại nghịch bất đại gọi cậu là Niệm Niệm, nhưng bởi vì Thẩm Hoài Viễn cũng không chịu gọi cậu là ba ba, cũng làm rất nhiều việc như vậy với cậu nên Thẩm Niệm vẫn luôn cho rằng đứa trẻ nào cũng thế.

Sau này khi Nhϊếp Chiêu trưởng thành vẫn dính cậu như lúc trước, Thẩm Niệm cũng không cảm thấy không đúng.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, cậu không thể đến trường học, chỉ có thể mời gia sư đến nhà dạy dỗ, Thẩm Niệm từ nhỏ đã được anh trai ôm vào trong lòng mà lớn lên, cho dù sau này cậu phân hoá thành Omega, cảm thấy những hành động tiếp xúc thân mật đó của anh trai có chút không đúng, nhưng Thẩm Thừa Húc nói như vậy rất bình thường, thiếu niên tiếp xúc với ngoại giới ít đến đáng thương đương nhiên dễ dàng tin tưởng những lời đó.

Thẳng đến khi Thẩm Thừa Húc trưởng thành chuyển ra ngoài sống, bất quá cũng chỉ là đổi từ một Alpha này thành một Alpha khác bám dính bên người cậu mà thôi, Thẩm Niệm cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cho nên mỗi khi Nhϊếp Chiêu có hành động thân mật với mình, Thẩm Niệm cũng chỉ coi đó là trò trẻ con tùy hắn làm bừa.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Nhϊếp Chiêu lúc này đi, đây là thái độ bình thường mà cháu trai đối với thúc thúc sao?!

Cho dù cậu lớn lên trẻ tuổi thật xinh đẹp, nhưng cậu lớn hơn Nhϊếp Chiêu đến hai mươi tuổi! Xét theo vai vế, cậu còn là thúc thúc của hắn!

Thời đại tinh tế, tuổi thọ trung bình của nhân loại đạt tới 300 tuổi, hai mươi tuổi mới được tính là vào thời kỳ thành niên, mãi cho đến khi gần qua đời đi mới được xem là thời kỳ trung niên, căn bản không có cái gọi là lão hóa.

Hơn nữa Thẩm Niệm còn là Omega đỉnh cấp, thân hình nhỏ xinh, da thịt trắng nõn, Omega một khi thành niên hình thể sẽ không thay đổi nữa, bởi vậy ngoại hình Thẩm Niệm cho dù đã trải qua vài thập niên vẫn luôn là dáng vẻ thiếu niên, so với Alpha cao lớn căn bản nhìn không ra cách biệt tuổi tác.

Hơn nữa Thẩm Niệm bởi vì nguyên nhân thân thể, cho dù đã trải qua sinh nở nhưng lại không bị Alpha lưu lại tin tức tố của đánh dấu vĩnh viễn, hơn nữa gương mặt của cậu quá mức xinh đẹp, có vô số Alpha theo đuổi, ngày thường chỉ cần không chú ý một chút đứng chung một chỗ với tiểu bối trẻ tuổi sẽ rất dễ bị ngộ nhận là bạn lữ.

Nhưng Nhϊếp Chiêu không nên có những tâm tư đó!

Thẩm Niệm sợ muốn chết, cậu có thể ngửi được hương vị trà xanh mơ hồ trong không khí.

Cậu biết, đó là tin tức tố của Nhϊếp Chiêu.

Bây giờ nồng độ tin tức tố thuộc về Alpha trong không khí càng lúc càng lớn, Thẩm Niệm cũng ngày càng hoảng loạn, bình tĩnh mà cậu cố gắng níu giữ sắp bị phá vỡ,

cánh tay nổi đầy da gà da vịt, cả người đều là mồ hôi lạnh.

“Nhϊếp Chiêu, Nhϊếp Chiêu, cậu đứng lại! Không được lại đây!”

Thẩm Niệm trơ mắt nhìn Nhϊếp Chiêu đóng cửa phòng lại, từng bước một đi về phía cậu, hương trà xanh thanh mát đầy tính xâm lược ập thẳng vào mặt, trực tiếp chặt chẽ bao vây lấy thân thể của Omega, ở trên tuyến thể của cậu cọ xát.

Thẩm Niệm đột nhiên ý thức được đây là đang xảy ra chuyện gì, Nhϊếp Chiêu đây là tiến vào kì mẫn cảm rồi!