Cuối cùng lúc bà ta đi, thè lưỡi phun một cái: "Thật tưởng mình là tiểu thư à? Tao thấy mày chẳng là gì cả!"
Đêm đó, tôi vừa đói vừa đau, không biết cuối cùng làm sao ngủ được.
Lúc thi cuối học kỳ, thành tích của tôi tụt dốc không phanh, từ vị trí thủ khoa, xuống hạng 68.
Cô giáo chủ nhiệm mới đến tìm tôi nói chuyện, cô nói rất nhiều, bảo tôi về nhà gọi phụ huynh đến trường một chuyến.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ sẽ không đến đâu.
"Cha mẹ em đều rất bận."
"Dù bận cũng phải đến!" Cô thấy tôi không nói lời nào, có chút hận sắt không thành thép.
"Bận bận bận! Có chuyện gì quan trọng hơn tương lai của con cái chứ!!!?"
Nói xong, cô gọi điện cho cha tôi ngay trước mặt tôi.
Chưa đợi cô nói hết, cha tôi đã ngắt lời cô: "Cô giáo Lục, cô biết tôi làm gì không? Cô gọi một cú điện thoại, hợp đồng mấy nghìn vạn của tôi không còn nữa, tổn thất này cô có chịu trách nhiệm không hả?"
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện cho mẹ tôi: "Tôi đang ở spa không tiện lắm, có việc gì thì để Tô Noãn báo lại cho tôi là được."
Lục Yến liên tục bị "thất bại", nắm chặt điện thoại suýt nữa phát điên.
Thành tích giảm sút là do mẹ tôi đánh tôi vài cái, làm hỏng tai phải của tôi, thính lực giảm xuống nghiêm trọng, tôi nhất thời không thể thích ứng, nghe giảng bài có phần không theo kịp.
Nhưng nói những lời này, lại có tác dụng gì chứ, cũng không ai quan tâm đâu.
"Tô Noãn! Đừng tưởng nhà em có chút tiền, em liền có thể muốn làm gì thì làm! Tri thức thay đổi vận mệnh!!!"
Tri thức thay đổi vận mệnh.
Mấy chữ này đã gieo vào tâm hồn non nớt của tôi một hạt giống.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén nước mắt, hỏi cô: "Có thật không?"
Cô không nói gì, yên lặng nhìn tôi.
"Tri thức thay đổi vận mệnh, có thật không?"
Bạn bè tôi, lúc thi đỗ cao, đạt thành tích tốt, đều rất vui vẻ, bởi vì cha mẹ bọn họ vui vẻ, sẽ có phần thưởng.
Cho nên tôi liều mạng học, cũng muốn cha mẹ vui vẻ, cũng muốn bọn họ khen tôi, nhưng bọn họ dường như khác với cha mẹ của người khác.
Sau khi bị suy giảm thính lực, tôi không hiểu nổi, học hành chăm chỉ có ý nghĩa gì, dù tốt hay xấu, bọn họ cũng sẽ không thèm liếc nhìn tôi thêm một cái nào nữa.
Nhưng tôi không nghĩ tới, cô giáo trẻ mới tới này, lại nghiêm túc nói với tôi rằng, tri thức thay đổi vận mệnh.
Nếu tri thức có thể thay đổi vận mệnh, tôi đây có thể sống tốt hơn một chút phải không?
"Tất nhiên là thật!"