Nhà tôi rất nghèo, ăn bữa trước lo bữa mai.
Cha mẹ tôi là mấy kẻ vô lại khét tiếng trong làng, chơi bời lêu lỏng, da mặt dày đi xin cơm đủ thứ.
Tôi còn nhớ có một năm mùa đông, mẹ tôi kéo tôi đi đến nhà dì hàng xóm xin thịt lợn khô, bị bà đuổi ra ngoài.
Mẹ tôi hùng hổ mà mắng mỏ dọc đường: "Hôm nay là tôi cầu xin các người, đợi con gái Tình Tình của tôi ra đời, các người đừng có quỳ xuống cầu xin tôi!"
Lời này, không phải lần đầu tiên tôi nghe.
Mẹ và cha tôi luôn nhắc đi nhắc lại câu "đợi con gái Tình Tình của tôi ra đời".
Cứ như thể sau khi "con gái Tình Tình ra đời", vận mệnh của gia đình này sẽ thực sự thay đổi.
Cho dù còn nhỏ, tôi cũng không tin, một gia đình tan nát đến vậy, sinh thêm một đứa bé thì như thế nào chứ.
Nhưng sự thật chứng minh bọn họ đã đúng.
Cha tôi nói, ngày cha mẹ tôi kết hôn, có một đạo sĩ tha phương cầu thực đến làng.
Người đó điên điên khùng khùng, nói luyên thuyên rất nhiều.
Bà ta nói, thế giới chúng tôi đang sống, là một cuốn sách.
Con gái thứ hai của cha mẹ tôi, là nữ chính của thế giới này, sau khi em ấy được sinh ra, vận mệnh bần hàn của gia đình tôi sẽ thay đổi, bởi vì nữ chính phải ngậm muỗng vàng lớn lên.
Cha tôi tin là thật, sau khi kết hôn, ông và mẹ tôi vẫn ăn vạ ở nhà không chịu làm việc.
Tôi vốn có một chị gái, sau khi sinh ra bọn họ ghét chị ấy là con gái, rồi lại phải thêm một bữa ăn nữa, liền bỏ chị ấy vào nghĩa địa sau núi.
Sau khi tôi được sinh ra, bọn họ cho rằng tôi là nữ chính mà đạo sĩ nói đến, đối xử với tôi không đến nỗi nào, nhưng gia đình vẫn nghèo rớt mồng tơi như cũ.
Cho đến khi mẹ tôi mang thai lần nữa.
Ngày mẹ tôi phát hiện mình có thai, thông báo phá bỏ di dời khu dân cư của làng chúng tôi cũng được đưa xuống.
Gia đình tôi có nhiều đất ở, trong nháy mắt, trở thành gia đình giàu có nhất làng.
Cha tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứa bé trong bụng, mới chính là nữ chính mà bọn họ mong đợi nhiều năm.
Để thử nghiệm xem có đúng hay không, ngày nhận được tiền phá bỏ di dời, cha tôi mang theo nửa số tài sản của mình đi đánh bạc.
Một tuần sau, ông lái siêu xe trở về nhà.
Ông bế mẹ tôi, thiếu chút nữa đã nhấc bà lên.
"Phương Phương, đứa bé này chính là chúa cứu thế của chúng ta, là bồ tát! Nó là con gái của anh!!!"
Mẹ tôi nhìn thấy hộp quà đồ bổ mà cha tôi mang về, bụng còn chưa lộ rõ, đi một vòng rồi lại một vòng quanh làng.
Rất dương dương tự đắc.