Chỉ trong tích tắc, một tiếng gầm rú chói tai vang lên từ phía sau cậu, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Thẩm Đình không dám do dự thêm nữa mà lập tức bỏ chạy.
Những người phía trước nhanh chóng rút vũ khí ra. May mắn thay, hình như con sói hoang chỉ đang cảnh báo bọn họ, nó đứng yên không xa, ánh mắt dữ tợn theo dõi nhất cử nhất động của cả nhóm.
Lúc này Thẩm Đình đã trốn sau lưng Tạ Hoài Tự, ánh mắt đầy căng thẳng.
“Sói Ukulele, loài động vật sống bầy đàn, toàn thân đen kịt, tính cách hung bạo,” Bùi Dĩ Vân bất chợt lên tiếng, thu hút ánh nhìn của Thẩm Đình.
"Nhưng ở đây, tất cả các loài động vật đều không còn là động vật bình thường. Con sói trước mắt chúng ta đã biến đổi, lông của nó cứng như thép, nếu không có kỹ năng bắn súng cực kỳ chính xác để bắn trúng mắt nó, tất cả những phát bắn khác đều vô dụng."
Nghe đến đây, sự hoảng loạn bắt đầu dâng lên trong lòng Thẩm Đình. Những ngón tay mảnh mai của cậu vô thức bấu chặt vào cánh tay của Tạ Hoài Tự, như thể đó là cọng rơm cuối cùng cứu cậu khỏi cơn tuyệt vọng.
Thẩm Đình bắt đầu lo sợ rằng vì mình quá yếu đuối thì những người này có thể sẽ bỏ mặc cậu ở đây làm mồi cho con sói dữ.
“Tạ Hoài Tự,” Thẩm Đình đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo sự mạnh mẽ, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại đầy lo lắng: “Cậu đi đi.”
Ba người kia lập tức nhìn về phía Thẩm Đình. Đôi khi, thái độ kiêu ngạo và ỷ thế của vị thiếu gia này thực sự khiến người ta ghét bỏ. Đây là khu vực huấn luyện, nếu họ muốn thì hoàn toàn có thể bỏ mặc cậu ở lại. Có lẽ Tạ Hoài Tự sẽ làm như vậy.
Tạ Hoài Tự nhíu mày, hắn định từ chối. Đây không phải trách nhiệm của hắn, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi hoặc thử bắn chết con sói. Nhưng sự thúc giục từ Thẩm Đình giống như muốn hắn phải đối mặt trực tiếp với con quái vật này vậy.
Khi Tạ Hoài Tự quay đầu nhìn lại, hắn nhận thấy một điều đáng ngạc nhiên hơn.
Mặc dù hai người kia đứng sau Thẩm Đình chỉ thấy tấm lưng căng cứng của cậu, nhưng từ góc nhìn của Tạ Hoài Tự, Thẩm Đình lại trông thật đáng thương. Cậu cắn môi dưới, đôi bàn tay đeo găng trắng nắm chặt lấy cánh tay của cậu như thể đó là phao cứu sinh.
“Buông ra,” Tạ Hoài Tự nói bằng giọng lạnh lùng.
Thẩm Đình bối rối, định quát lên vì nghĩ rằng Tạ Hoài Tự không muốn nghe lệnh mình, nhưng ngay sau đó cậu thấy người trước mặt đã rút súng ra, dao găm kẹp bên hông, từ từ tiến về phía trước.
Tạ Hoài Tự thật sự đã nghe theo lời cậu, bước về phía con sói dị biến nguy hiểm đó.
Con sói đen với đôi mắt xanh lục theo dõi chặt chẽ từng bước tiến của Tạ Hoài Tự. Tạ Hoài Tự lập tức bóp cò.
Tiếng súng vang lên, nhưng phát đạn không trúng đích, chẳng mang lại hiệu quả gì. Chỉ có đôi mắt là điểm yếu của con sói.
Tuy nhiên, con sói như đã nhận ra Tạ Hoài Tự không phải là đối thủ dễ chơi, nó bắt đầu lùi lại.
Thẩm Đình thậm chí không nhìn thấy rõ Tạ Hoài Tự đã rút dao găm ra từ khi nào, chỉ kịp nhận ra con sói đột ngột gầm lên đau đớn, khi một con dao găm cắm sâu vào mắt nó.
Con sói ngã xuống đất, chỉ còn lại tiếng gầm gừ đầy oán hận trước khi tắt thở.
Cảnh tượng đó hoàn toàn không nằm trong khả năng của Thẩm Đình. Cậu đứng đó, cau mày nhìn Tạ Hoài Tự tiến tới xác con sói để rút con dao ra.
Nhưng ngay khi cậu bắt đầu thả lỏng, biến cố bất ngờ xảy ra.
Con sói tự dưng sống lại trong giây phút cuối, khi Tạ Hoài Tự giơ tay định rút dao, thì nó bất ngờ lao vào hắn. Tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Thẩm Đình đứng sững tại chỗ, rồi ngay sau đó mùi máu tanh xộc vào mũi.
Tạ Hoài Tự đẩy xác con sói đã chết hoàn toàn ra khỏi người, đứng dậy và nhìn về phía Chu Duật Hành: “cảm ơn.”