Quyển 1 - Chương 2

Chỉ vì gia thế của mình, Thẩm Đình buộc phải theo học tại học viện danh tiếng nhất của quốc gia, nơi hầu hết các học sinh đều là Alpha cấp A trở lên. Không ít lần, chỉ vì Pheromone thoát ra từ những người đó mà Thẩm Đình phải chịu đựng đau đớn vô cùng.

Lâu dần, tâm lý vốn đã u ám của Thẩm Đình càng thêm đen tối. Cậu tìm ra ba người làm mục tiêu, tất cả đều là Alpha cấp S nhưng gia cảnh nghèo khổ hoặc gia tộc suy tàn.

Dù chỉ là lính mới trong Cục Xuyên Nhanh, nhưng Thẩm Đình cũng biết chút ít. Cậu biết mình chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Quả nhiên, một năm sau, gia đình Thẩm Đình phá sản, cậu lang thang xin ăn nơi khu hạ cấp, ba năm sau, chết trong một trận bão tuyết do thú dị biến gây ra.

Nghe có vẻ hơi bi thảm nhỉ? Thẩm Đình nhận lấy hình ảnh cuối cùng của thân xác nguyên chủ, khi chết thảm hại, cơn đau nhói nơi cổ tay kéo cậu trở về hiện thực.

Phần lớn vết thương trên cổ tay đã được xử lý xong. Các bác sĩ đều toát mồ hôi lạnh, bởi họ hiểu tính khí của vị thiếu gia trước mặt. Tuy nhiên, kết quả này đã là tốt nhất rồi.

Thẩm Đình liếc qua họ, gặng hỏi: "Lề mề gì vậy? Muốn nói gì thì nói đi?"

Các bác sĩ nhìn nhau rồi một ông lão cất tiếng: "Cậu Thẩm à, do sự cố vừa rồi nên vết thương trên tay cậu không may đã dính phải vật liệu lõi của cơ giáp, gây ra tổn thương không thể phục hồi. Điều này có nghĩa là trên cổ tay cậu sẽ luôn có một vết sẹo."

Thẩm Đình cúi đầu nhìn, trên cổ tay xương xẩu của cậu đột ngột xuất hiện một vết sẹo gớm ghiếc.

Không biết từ lúc nào mà hệ thống 100 đã tỉnh lại sau cú sốc của vụ nổ, bắt đầu lầm bầm: "Chủ nhân, chủ nhân, phải tuân thủ tính cách nhân vật đấy!"

Thẩm Đình nhíu mày, trên khuôn mặt gần như mỹ miều ấy hiện lên vẻ ghét bỏ và giận dữ.

“Các người nói với tôi là không chữa được sao? Các người là lũ vô dụng à? Hả!"

Các bác sĩ cúi đầu, không dám trả lời.

Thẩm Đình cau mày, khuôn mặt âm trầm, cúi xuống đưa tay chạm vào vết thương trên cổ tay, lồi lõm, thậm chí rất ghê tởm.

"Tạ Hoài Tự!" Như là nhớ ra điều gì, Thẩm Đình đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Tự đang đứng cách đó không xa.

Từ đầu Tạ Hoài Tự vẫn đứng phía sau họ. Tai nạn của Thẩm Đình chưa được giải quyết thì cậu không thể rời khỏi sân huấn luyện, chỉ có thể đứng tại chỗ,và hiển nhiên, cậu cũng đã nghe thấy những lời vừa rồi.

Không chữa được vết thương trên cổ tay sao? Ánh mắt của Tạ Hoài Tự nhìn xuống vết thương trên cổ tay Thẩm Đình.

Cổ tay trắng nõn lộ ra từ tay áo đen có một vết sẹo gớm ghiếc, trái ngược hoàn toàn với cách hành xử của Thẩm Đình.

Thẩm Đình rõ ràng cũng nhận thấy ánh mắt của Tạ Hoài Tự. Khi cảm nhận được ánh mắt bẩn thỉu, khó chịu của kẻ hạ cấp đang nhìn vào cổ tay mình, cậu gần như không kìm được cơn giận.

Thẩm Đình lập tức cười lạnh vài tiếng, nhìn Tạ Hoài Tự ở cách đó không xa.

"Tạ Hoài Tự, cái đồ hạ cấp, cậu cứ đợi đấy!"

Sau đó, Thẩm Đình đi thẳng về phía cửa, đến lúc ra đến cổng thì nhóm bạn ăn chơi của cậu đã chờ sẵn ở đó.

"Thẩm Đình, không sao chứ?"

Nhưng lúc này Thẩm Đình không nói một lời nào, chỉ lập tức ra hiệu cho quản gia của mình – người cũng học cùng trường với cậu. Đám người không nhận được câu trả lời nào mà chỉ thấy Thẩm Đình vội vã rời khỏi sân huấn luyện.

Ngay phía sau là Tạ Hoài Tự. Mọi người đều lấy làm lạ, chẳng phải Thẩm Đình đã thua Tạ Hoài Tự sao, thế mà không lập tức xuống dạy cho hắn một bài học à? Trước giờ đều là như vậy mà nhỉ, mỗi khi Tạ Hoài Tự thắng thì Thẩm Đình sẽ cho đám bạn xông lên đánh hắn.

Tạ Hoài Tự thường xuyên đến lớp với vết thương trên người, nhưng các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở, dù sao thì chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi mà không phải sao?