Nghe xong câu trả lời, Tạ Hoài Tự chỉ biết im lặng, sau đó nghĩ đến Thẩm Đình – một Alpha thấp kém. Thẩm Đình thậm chí còn không chịu nổi Pheromone phát ra một cách vô tình, rõ ràng cậu nằm trong số 20% còn lại.
Trong đầu Tạ Hoài Tự lại vang lên giọng nói của Thẩm Đình, kể rằng cậu bị cơn đau hành hạ suốt ngày đêm.
Thẩm Đình không nói dối. Nhìn ba mình nằm trên giường bệnh, Tạ Hoài Tự khẽ ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đêm nay thật sáng.
Tạ Hoài Tự bỏ chiếc thiết bị liên lạc sang một bên, toàn tâm toàn ý nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài. Sau một hồi, hắn bất giác đặt tay trái lên cổ tay bị băng bó.
Giờ này, liệu Thẩm Đình có đang đau không?
*
Hôm nay là ngày đăng ký tham gia cuộc thi sinh tồn, từ sáng sớm, xung quanh Thẩm Đình đã có rất đông người đến tụ tập.
Dù tất cả đều biết rằng Thẩm Đình là một Alpha hạ cấp, nhưng thân phận của cậu lại quá đỗi hấp dẫn.
Nếu ai đó có thể cứu Thẩm Đình trong cuộc thi, không cần nói cũng hiểu giá trị của món nợ ân tình này. Mọi người đều suy tính rõ ràng trong đầu.
Thẩm Đình ngồi ở trung tâm, vẻ mặt chán chường khi chứng kiến cảnh đám người xung quanh đua nhau thể hiện sự ân cần. Dù vậy, cậu đã sớm quyết định mình sẽ tham gia cuộc thi cùng với ai.
Khi Bùi Dĩ Vân nhận được tin nhắn từ Thẩm Đình và vội vã đến, cậu ấy chỉ thấy một đám đông vây kín xung quanh Thẩm Đình, ai nấy đều tươi cười nịnh nọt.
Bùi Dĩ Vân đứng một bên, cảm giác khó chịu lấn át khi nghĩ đến việc sắp phải đồng hành với một Alpha hạ cấp như Thẩm Đình trong cuộc thi ở khu huấn luyện. Làm gì có ai vui vẻ khi biết mình phải chung đội với một kẻ như vậy chứ? Cậu ấy thoáng nghĩ với chút ác ý rằng, liệu Thẩm Đình có chịu nổi điều kiện khắc nghiệt của nơi đó hay không.
Khi thấy Bùi Dĩ Vân đến theo lời nhắn, Thẩm Đình cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú hơn một chút. Cậu chợt cất lời: "Tôi đã quyết định xong sẽ cùng ai tham gia cuộc thi ở khu huấn luyện rồi. Các cậu tránh ra đi."
Những người xung quanh còn đang bàng hoàng, nhưng cũng nhanh chóng nghe theo lời Thẩm Đình mà dạt ra. Đằng sau cậu, Bùi Dĩ Vân xuất hiện, cũng là kẻ từng được xem là thiên chi kiêu tử, người mà mọi ánh mắt đều ngưỡng mộ. Tuy nhiên, từ sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, ánh hào quang của Bùi Dĩ Vân cũng phai nhạt dần. Nếu nhà họ Bùi vẫn còn thịnh vượng, có lẽ cậu ấy đã kết hợp cùng hai anh em nhà họ Chu trong cuộc thi này rồi.
Nhưng giờ cậu ấy lại đứng ở đây, không nói cũng đủ rõ một điều là Bùi Dĩ Vân đã trở thành đồng đội của Thẩm Đình.
Thẩm Đình bước tới bên Bùi Dĩ Vân, cúi xuống thì thầm vào tai cậu ấy: "Đi thôi, cục cưng của tôi."
Bùi Dĩ Vân nhíu mày, nhưng không phản bác cái cách xưng hô đầy khinh miệt đó, chỉ im lặng bước theo sau Thẩm Đình. Nhìn dáng người trước mặt, chiếc thắt lưng của Thẩm Đình ôm sát bộ đồng phục đen, tạo thành những đường cong sắc nét nhưng không kém phần nhẹ nhàng theo mỗi bước đi, như Bùi Dĩ Vân đoán trước, Thẩm Đình lại đeo găng tay trắng.
Với dáng người mảnh khảnh và đòi hỏi sạch sẽ đến cực đoan, Bùi Dĩ Vân tự hỏi liệu Thẩm Đình có khóc ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào khu huấn luyện hay không.
Khi đến điểm đăng ký cuộc thi, Thẩm Đình gặp Chu Duật Hành và Tạ Hoài Tự đã đứng đợi sẵn theo lời nhắn của cậu.
Sự xuất hiện của cả bốn người lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy Thẩm Đình xuất hiện cùng với ba Alpha cấp S.
Điều này thật kỳ lạ. Alpha thường khinh bỉ những kẻ yếu hơn mình và không đời nào họ chịu phục tùng một kẻ hạ cấp. Nhưng giờ đây, ba Alpha xuất sắc lại đồng hành cùng Thẩm Đình để đăng ký tham gia cuộc thi.
Thẩm Đình chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Quyết định này là kết quả của sự bàn bạc kỹ lưỡng với ba cậu. Trong khu huấn luyện đầy rẫy nguy hiểm, không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, nên ba cậu đã chọn những người mạnh nhất để đảm bảo an toàn cho Thẩm Đình.