Hôm nay tâm trạng của Thẩm Đình khá tốt, nên khi đàn em dắt Chu Duật Hành đến, cậu cũng hơi ngạc nhiên.
Chu Duật Hành lớn hơn họ một lớp, sắp tốt nghiệp. Có lẽ vì lý do đó mà dạo gần đây Thẩm Đình không gây phiền phức cho y nhiều.
Khi bóng dáng cao lớn của Chu Duật Hành đứng trước mặt Thẩm Đình, y híp mắt hỏi: "Cậu lại làm sao thế?"
Chu Duật Hành là con riêng của nhà họ Chu, nếu nhìn kỹ lại có nhiều nét giống với người đứng đầu nhà họ Chu. Đôi mắt phượng dài hẹp chất chứa đầy tham vọng.
Không biết có phải vì cho rằng Thẩm Đình ngốc hay không, nhưng Chu Duật Hành chưa bao giờ che giấu điều đó trước mặt cậu và đàn em của cậu.
Đặc biệt sau mỗi lần trêu chọc Chu Duật Hành, Thẩm Đình luôn gặp xui xẻo một thời gian. Điều quan trọng nhất là Thẩm Đình cảm thấy việc Chu Duật Hành đột ngột xuất hiện trước mặt mình không phải chuyện đơn giản.
Chẳng lẽ là vì thiệp mời của nhà họ Chu sao?
Quả nhiên, người bên cạnh Thẩm Đình giải thích: "Tên nhóc này cứ lảng vảng quanh lớp của hai anh em nhà họ Chu, rõ ràng biết cậu thân thiết với hai người đó."
Thẩm Đình nhìn thẳng vào Chu Duật Hành.
Chu Duật Hành vẫn im lặng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Thẩm Đình, có vẻ như không có ý định trả lời.
Thẩm Đình nở nụ cười nhếch mép: "Thích hai anh em nhà họ Chu đến vậy sao?"
Có lẽ vì tâm trạng tốt, giọng điệu của Thẩm Đình hôm nay không còn sự mỉa mai như thường ngày nữa, thậm chí nghe còn như đang hỏi thật xem Chu Duật Hành có thực sự thích hai anh em nhà đó không.
Chu Duật Hành vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhướng mắt lên.
Biểu cảm ấy cuối cùng cũng chọc giận Thẩm Đình. Cậu mím môi, nhìn Alpha đến từ khu hạ lưu này, ác ý nói: "Tôi sẽ nói với hai anh em nhà họ Chu, rằng ngày mai anh sẽ làm phục vụ riêng cho tôi trong bữa tiệc. Để họ xem anh hầu hạ tôi thế nào."
Bữa tiệc của nhà họ Chu tổ chức tại khu Thượng Đẳng đúng chất không phải là một sự kiện tầm thường, thậm chí còn thu hút nhiều sự chú ý hơn cả những buổi tiệc của Liên minh. Đêm nay, họ tổ chức sinh nhật cho cậu cả Chu, buổi tiệc được tổ chức long trọng vì chỉ vài tháng nữa anh ta sẽ tốt nghiệp.
Theo lẽ thường, với tư cách và năng lực của Thẩm Đình ở trường học, cậu không đủ điều kiện để nhận được thiệp mời. Nhưng Thẩm Đình có một người ba quyền lực.
Các loại phi thuyền và chiến hạm lần lượt hạ cánh xuống điểm đỗ của nhà họ Chu. Những vị khách vốn là hàng xóm của gia đình này thì đi bằng những chiếc xe hơi cổ kính, thể hiện sự tôn trọng.
Để tham dự buổi tiệc, Thẩm Đình đã ăn diện kỹ lưỡng. Cậu mặc một bộ vest xanh đen vừa vặn, đội thêm chiếc mũ rộng vành cổ điển để bày tỏ sự kính trọng. Chiếc mũ che đi phần lớn ánh sáng, làm đôi mắt màu hổ phách của cậu càng trở nên sáng rõ hơn.
Đi phía sau Thẩm Đình là Chu Duật Hành. So với vẻ hào nhoáng của Thẩm Đình, trang phục của Chu Duật Hành chỉ vừa đủ để không bị xem là thất lễ.
Trên đường đi, Thẩm Đình liên tục chào hỏi mọi người. Dù bản thân không có gì nổi bật nhưng nhờ vào danh tiếng của ba, cậu vẫn được mọi người kính trọng, ngay cả khi họ biết rõ cậu chỉ là một kẻ vô dụng.
Còn về người đàn ông cao lớn đi phía sau cậu, hầu hết mọi người chỉ coi y như một tên nô bộc mà Thẩm Đình dẫn theo.
Thẩm Đình không bận tâm về những gì người khác nghĩ. Nhưng cậu hiểu rõ điều Chu Duật Hành thực sự muốn: gặp hai người anh em cùng cha khác mẹ của mình.
Chu Duật Hành có lẽ không muốn nhìn mặt họ, mà chỉ muốn quan sát tính cách của họ để có thể âm thầm gϊếŧ cả hai trong chuyến huấn luyện một tháng sau đó.
Chu Duật Hành lặng lẽ bước sau Thẩm Đình, xung quanh là cảnh tượng xa hoa lộng lẫy, tiếng nói cười và rượu vang chạm ly. Ánh mắt của y chỉ lo dõi theo bóng lưng phía trước.