Chương 13: Ngươi không sợ báo ứng sao?

Con mèo Ba Tư lúc nào cũng lộ ra móng vuốt nếu tới gần nàng thế mà lại nhảy nhẹ nhàng vào lòng ngực Bạch Tô, còn thân thiết liếʍ mặt nàng ta.

Súc sinh này không cảm thấy thật ghê tởm sao? Khuôn mặt nàng ta toàn là sẹo.

Thật là giống với chủ của nó, ghê tởm đến mức kinh khủng!

Bạch Tô bị chú mèo nhỏ liếʍ mặt nhiều mà cảm thấy hơi ngứa, miệng nở nụ cười mà tay lôi nó xuống, vỗ về nó, tay nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Chú mèo nhỏ ở trong lòng ngực nàng ngoan ngoãn khẽ cựa một cái, khẽ meo một tiếng.

Bạch Sương nhìn thấy bọn họ chơi vui vẻ như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen ghét.

Nàng cho mèo này ăn ngon uống tốt, thế mà không bằng một kẻ kạ?

Đúng là súc sinh!

“Bạch cô nương, tiểu Tuyết hình như rất thích ngươi, nói đi cũng phải nói lại, lạ thật đấy! Ta cứ tới gần nó sẽ ghét bỏ ta, đều nói là vạn vật có linh tính, nó vậy mà thích thân cận, không sợ hãi ngươi, có khi nào là do cảm thấy các ngươi là đồng loại không?”.

Bạch Sương nói xong liền che miệng, cười ra tiếng.



Nàng cố tình nói như thế để mắng Bạch Tô không phải người.

Bạch Tô khóe miệng khẽ cười, ngồi ở đình hóng gió, đặt tiểu Tuyết ở trên đùi, một tay vuốt ve, một tay chống cằm.

“Tại sao Tam hoàng phi không nói có thể do nó gặp được người quen nên mới theo người chứ?”.

Bạch Sương khẽ biến đổi sắc mặt, trong lòng hơi hoảng một chút.

“Cô nương, ngươi nói như vậy là có ý gì?”.

“Tiểu bảo bối, có phải ngươi cảm nhận được người bên cạnh ngươi cùng với chủ nhân của ngươi không phải cùng một người đúng không? Mà cũng đúng thôi, vạn vật đều có linh tính, tiểu Tuyết của chúng ta chắc chắn cũng giống như vậy, có thể cảm nhận được vị trí chủ nhân của mình bị chiếm mất, tại sao lại không có phản ứng chứ. Tam hoàng phi, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”. Để cho ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào!

Bạch Tô không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, loanh quanh một hồi cho nàng một kích trí mạng.

Bạch Sương tự nhiên cảm thấy, Bạch Tô và muội muội mình rất giống nhua, giống hệt khung cảnh ngày trước, nàng cũng ngồi một bên, tay thong thả vuốt con mèo Ba Tư này, nhìn về phía mình cười hạnh phúc.

Còn khoe với nàng rằng con mèo này là do điện hạ mang về từ Ba Tư, ngay thời điểm đấy, nàng hận không thể bắt lấy con mèo kia, lập tức gϊếŧ chết nó ngay trước mặt nàng ta. Bạch Sương không muốn nhìn nàng hạnh phúc, muốn nhìn thấy nàng khóc, muốn nhìn nàng phải xin tha chính mình.

Cuối cùng ở vách núi kia nguyện vọng này của nàng đã đạt được, nàng khóc lóc van xin mình có thể buông tha nàng. Một khắc nàng ta ngã xuống kia, nàng tưởng rằng chuyện này đã kết thúc.



Nhưng mà hôm nay, vị cô nương này mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng mãnh kiệt, mãnh liệt đến mức làm nàng thật sự sợ hãi.

Bạch Sương vội vàng chất vấn: “Cuối cùng thì ngươi thật sự là ai?”.

“Oan hồn lấy mạng vì ngươi mà đến!”.

Bạch Sương mở to hai mắt, che miệng thét một tiếng lớn, lùi lại phía sau một bước, phía sau nàng ta là cầu thang, chân nàng bước hụt, trực tiếp ngã ngược ra phía sau.

Mặc kệ bản thân đau đớn, nàng hoảng sợ mà nhìn cô gái ngồi ở giữa đình hóng gió, khóe miệng còn mang theo nụ cười, trên mặt bảy tắm vết sẹo lớn ngang dọc, giống như một ác ma nhìn về phía nàng cười.

Bạch Tô nhìn thấy nàng bị dọa thành như vậy, ngửa mặt lên trời cười to, tay ôm bụng cho khỏi đau, tay còn lại vỗ cái bàn: “ha ha ha .....”.

“Tam hoàng phi làm sao vậy? Ta cũng chỉ cùng ngươi đùa giỡn một chút thôi mà, tại sao ngươi lại hoảng sợ mà đứng kkhoong vững rồi ngã trên mặt đất vậy?”.

Bạch Tô cười đến mức đều cảm giác như không thở nổi, nàng ôm chú mèo trắng rồi đứng lên, bước chân nhỏ khẽ bước, chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta.

Bạch Sương nghe tiếng cười của nàng, giống như tiếng cười của muội muội lúc rơi xuống vách núi, thanh âm giống hệt nhau, đôi mắt nàng toát ra vẻ sợ hại tột cùng, thấy nàng bước tới thì vội lùi về phía sau.

“Ngươi đùng tới đây, ngươi không được đi lại đây!”.