Chương 12: Ngươi Khiến Ta Không Thoải Mái!

“To gan! Ai cho phép ngươi loại này ti tiện chạm vào hoàng phi chúng ta?”. Thúy Hoa kinh hoảng, vội vàng thay đổi sắc mặt, vội vàng đi tới kéo Bạch Tô ra khỏi hoàng phi.

Bạch Tô khẽ nhíu mày, thả Bạch Sương ra, cầm tay Thúy Hoa rồi tát mạnh một cái.

Thúy Hoa mơ màng không hiểu tại sao bản thân lại bị tát, đầu nàng ù ù không còn cảm giác, mắt thấy sao lấp lánh, ngã ở trên mặt đất.

“Ngươi mới là to gan! Ta là Thanh Bình huyện chủ do hoàng thượng sắc phong, ngươi chỉ là một tiện tì cũng dám lôi kéo ta? Ta không hành lễ đối với nàng, cũng không đến lượt ngươi quản!”.

Khuôn mặt Bạch Tô mang theo vẻ phẫn nộ vô cùng, khẽ nâng cằm, khẽ nâng cằm, đôi mắt lạnh lẽo không có tình người.

Nàng đứng hiên ngang ở giữa sảnh, biểu tình lạnh lẽo, tỏa ra hơi thở uy nghiêm.

Nhìn thấy nàng như vậy, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Kẻ ngốc này tại sao lại có hơi thở cường đại của người quyền thế như vậy?

Bạch Sương đều đần cả người, nàng cứ nghĩ rằng người này bị choáng váng đầu óc sẽ thật dễ đắn đo, nhưng lại chưa từng nghĩ tới nàng ta sẽ có khí thế mạnh mẽ như vậy.

Nàng nắm chặt đôi tay, cảnh giác nhìn chằm chằm đôi mắt Bạch Sương, hoàn toàn xemnhẹ loang lổ vết sẹo trên mặt của nàng.



Bạch Tô khẽ nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bật cười, kéo tay Bạch Sương, Bạch Sương muốn giãy dụa để thoát ra, nhưng sức lực của nàng thật sự là lớn quá, hoàn toàn không để cho nàng có thể thoát được, chỉ có thể không nghe sai khiến mà hành động theo nàng.

“Bạch cô nương, ngươi muốn mang ta đi đâu?”.

Đây là phủ của Tam hoàng tử, nàng ta chắc sẽ khong dám to gan mà đánh nàng đâu.

Bạch Sương tinh thần căng cứng, xoay đầu liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn Thúy Hoa, ý bảo nàng ta nhanh chóng gọi Tam hoàng tử điện hạ tới.

Nàng không thể đối phó vị Thanh Bình huyện chúa này, nhưng Tam hoàng tử nhất định có thể cứu được nàng.

“Tam hoàng phi, hôm nay thời tiết tốt như thế, ở mãi trong phòng chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn chán, ta nghĩ vẫn nên ra ngoài đình đánh đàn hóng gió. Đánh một khúc đàn cảm giác thật tốt!”. Bạch Tô quyết tâm hôm nay sẽ khiến nàng ta cảm thấy không được thoải mái.

Bạch Sương làm sao sẽ biết biểu diễn tài nghệ, nàng ngay cả cầm đàn làm sao cũng không biết.

“Bạch cô nương, ta đã nói trước rồi mà, thân thể của ta dạo này không tốt. Tỷ tỷ của ta bởi vì ta mà rơi xuống vách núi, ta đã quyết định sẽ không đàn nữa để tưởng nhớ nàng!”.

Bạch Sương nói một hồi đạo lý, đôi mắt ngập nước mắt, từ đôi mắt ấy toát ra bẻ bi thương, nếu như ai không biết thì sẽ ngỡ rằng hai tỷ muội các nàng tình cảm vô cùng sâu đậm.

Bạch Tô vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng biểu hiện, đột nhiên nói một câu: “Tam hoàng phi đây là không biết đánh đàn, hay là đang trốn tránh? Hay là nói ngươi sợ rằng nếu đυ.ng đến đàn, thì nửa đêm tỷ tỷ ngươi sẽ hiện hồn tới tìm ngươi?”.



Đoạn lời nói phía sau bị Bạch Tô đè thấp âm lượng, ra vẻ thần bí, âm trầm. Bạch Sương đột nhiên cảm thấy phía sau lưng rất lạnh lẽo, giật mình ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhưng khi ánh mắt chạm phải những vết sẹo thì theo bản năng mà cúi thấp đầu xuống.

Điện hạ đâu rồi? Tại sao điện hạ giờ còn chưa tới?

Nàng đối với vị cô nương này không biết phải xử lý làm sao, Bạch Tô giống như một kẻ điên nhằm vào nàng nói những từ ngữ kì quái làm nàng sợ hãi.

Bỗng nhiên xuất hiện tiếng mèo kêu thu hút sự chú ý của Bạch Tô.

Đình hóng gió bốn phía trồng cây xanh tươi, thời tiết đầu mùa xuân lạnh khẽ thổi, nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc của nàng, chỗ núi giả xuất hiện một cục màu trắng như nhung.

Nó mở to đôi mắt màu xanh dương sâu thăm thẳm, nhìn về phía các nàng khẽ kêu một tiếng.

Bạch Sương khẽ biến đổi sắc mặt: “Tiểu Tuyết, sao ngươi lại ở đây?”.

Bạch Tô bị chú mèo nhỏ có bộ lông xù dễ thương này thu hút, buông lỏng tay Bạch Sương, xoay mình về phía núi giả mở rộng hai tay.

“Lại đây với ta!”.

Bạch Sương đang định chuẩn bị mỉa mai một câu: “Súc sinh này a~ trừ bỏ điện hạ ra nó sẽ không thân cận với bất kì ai”.