Chương 2

Editor: bownee00world

Lý Hoán mỉm cười hiền từ.

"Thật lễ phép, vậy gọi cháu là Trầm Trầm nhé."

Nhóc con không lập tức đáp lại những lời này. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, cực kỳ chậm rãi nghĩ ngợi, ngơ ngẩn nhìn đám mây phía chân trời như có tâm sự gì đó. Đôi mắt trong suốt như pha lê, sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào.

Một lúc sau, một cơn gió đông thổi tới.

Mái tóc mềm mại của nhóc con lòa xòa trước vầng trán trắng nõn, đôi mắt đẹp to tròn ướŧ áŧ có chút rối rắm và bất an, nhìn trông không có cảm giác an toàn.

Lý Hoán nghĩ rằng nhóc con đang nhớ Dụ Hữu Sơn, cũng có thể hiểu được, một đứa nhỏ bốn tuổi bị bỏ lại đây sẽ cảm thấy hoảng sợ đến nhường nào.

Lý Hoán nhẹ nhàng an ủi.

"Đừng lo lắng, bố cháu sẽ sớm đến đón cháu thôi."

Nhóc con cuối cùng cũng đáp lại, đôi môi mềm khẽ mím lại, hai giọt nước mắt lớn như hai viên đậu lặng lẽ rơi xuống.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bố sẽ không bao giờ đến đón cậu nữa.

Cậu bị bỏ rơi rồi.

***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***

Kể từ khi Dụ Trầm lên cơn sốt cách đây một tháng, không hiểu sao cậu luôn nằm mơ thấy một vài cảnh tượng và sự kiện mơ hồ không rõ. Những chuyện đó rất phức tạp, với khả năng hiểu biết của Dụ Trầm, cậu hoàn toàn không hiểu được những người trong mơ đang làm gì.

Vừa mới lúc nãy thôi, khi Dụ Hữu Sơn đặt cậu lên trên chiếc ghế này, Dụ Hữu Sơn có nói, Trầm Trầm à, bố nợ rất nhiều tiền, thật sự đã cùng đường rồi. Con ngoan ngoãn ở lại đây, nhà họ Hạ vừa có tiền vừa có quyền, sẽ không thấy chết mà không cứu.

Dụ Trầm đã khóc rất to, cậu không hiểu tại sao cậu ngoan như vậy mà bố không cần cậu nữa. Rõ ràng là đêm giao thừa ngày đó, mặc dù rất thích những que kẹo hồ lô bày bán ven đường nhưng cậu vẫn cố gắng không xin xỏ.

Những trái sơn tra đó nhất định là rất ngọt, giống như những trái sơn tra đóng hộp cuối cùng mà mẹ làm cho cậu trước khi qua đời.

Cơ thể nhỏ bé được bao bọc trong ánh mặt trời sáng chói, Dụ Trầm khóc đến lạnh cóng tay chân.

Đúng lúc này, cốt truyện của một cuốn sách đột nhiên ùa vào tâm trí cậu, buộc cậu phải tạm quên đi nỗi bi thương.

Suy nghĩ của cậu trở nên chậm chạp, phải cố hết sức để tiếp nhận cốt truyện sau khi khôi phục trí nhớ.

Hóa ra, tên cậu là Dụ Trầm, là người xuyên sách nhỏ tuổi nhất khi chỉ mới lên bảy.

Sở thích hàng ngày của Dụ Trầm là ngủ nướng và xem phim hoạt hình.