Chương 8.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Hệ thống của Lâm Kính Vũ cùng một lúc phát ra nhắc nhở.

Hệ thống còn chưa đợi hắn mở miệng đã nói trước một bước: "Ký chủ Tát Mã, ta không bị hỏng!"

"Được được được, ngươi là hệ thống hợp tiêu chuẩn!" Lâm Kính Vũ lúc này cũng có chút mơ hồ, hỏi nó: "Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện còn dư lại bao nhiêu?"

"Báo cáo ký chủ Tát Mã, còn 71%."

Lâm Kính Vũ tính toán một chút: "Không đúng, theo ta biết, tổng cộng mới giảm 26%, thầy giáo dạy toán của ngươi là tốt nghiệp Lam Tường?"

"Người ta là AI, nào có thầy giáo dạy toán!" Hệ thống kháng nghị: "Trước khi hai người gặp mặt, Tiết Mộc đã làm hai chuyện xấu là khấu trừ tiền công với đập phá đồ, này cũng có thể làm giá trị hắc hóa giảm xuống. Cho nên ký chủ Tát Mã phải không ngừng cố gắng, điểm tích lũy của ngươi vốn đã không nhiều, dù thế nào cũng chớ để cho y chủ quan giảm đi."

Lâm Kính Vũ giữa mày vừa động: "Ta đã biết." Nói thì nói như vậy, hắn cho đến bây giờ còn chưa thăm dò lịch trình nhân vật phản diện giảm giá trị hắc hóa, trong lòng chung quy không chắc.

Ngày hôm qua Phương Tử Mặc bắt lấy Tiết Mộc đánh một trận, loại nhân vật phản diện cặn bã như này bị đánh, hắn còn vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, cho nên khi nhìn vết thương không quá nặng, chỉ đem người đưa đến phòng khám băng bó bôi thuốc đơn giản. Nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra, vì vậy hắn xin nghỉ thay Tiết Mộc, chính mình cũng ở lại khách sạn chăm sóc.

Ngày ngày quay phim mệt chết đi được, có thể mượn cơ hội này trộm lười.

Nhưng hắn lúc này không hiểu, tại sao giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện lại giảm, còn hỏi hắn... nấu cơm xong rồi sao?

"Sợ là nhân vật phản diện xảy ra bug rồi, ai lại nấu cơm cho y, hưʍ." Sau khi Lâm Kính Vũ phàn nàn với hệ thống, khóe miệng cong lên nhìn về phía Bạch Cảnh Ly: "Tiểu Tiết đói bụng sao, đừng nóng, đồ ăn sẽ được mang tới ngay."

Bị kỷ niệm ấm áp đời trước làm cho mơ hồ, Bạch Cảnh Ly nghe xong câu này nháy mắt thanh tỉnh, nhịn đau từ trên giường ngồi dậy: "Xin lỗi Lâm lão sư, ta ngủ đến mơ hồ... mơ thấy có người nấu cơm cho ta."

Lâm Kính Vũ nửa đùa nói: "Không sao, ngày muốn gì đêm mơ đó, đoán chừng là ngươi nhớ ai đó."

Bạch Cảnh Ly cười qua loa, dịch vụ chăm sóc khách hàng nhắc nhở trong đầu Bạch Cảnh Ly lần nữa: "Bạch Cảnh Ly, ngươi phải nhớ..."

"Ta biết, ta sẽ không tùy tiện giảm giá trị hắc hóa." Bạch Cảnh Ly lạnh giọng trả lời.

Lâm Kính Vũ than thở: "Thật không nghĩ tới, tối hôm qua Phương Tử Mặc lại làm vậy."

Bạch Cảnh Ly vội vàng giải thích: "Lâm lão sư, ta cũng không muốn xảy ra xung đột với đám Phương thiếu, ngày hôm qua là do..."

Lâm Kính Vũ khoát tay nói: "Tử Mặc vẫn luôn tùy hứng, nhưng ta không nghĩ tới cậu ta lại không thích có người diễn thay mình. Xem ra lo âu của Trần đạo diễn cũng không phải dư thừa, là ta nghĩ quá đơn giản."

Hắn hết sức cơ trí dùng từ "không thích" để giải thích sự kiện Phương Tử Mặc đánh người, vòng qua nội dung nhạy cảm giữa Trần Tố và Tiết Mộc.

Cũng vậy, nếu bây giờ kéo chuyện xưa giữa Tiết Mộc và Trần Tố ra cũng không có ý nghĩa gì.

Bạch Cảnh Ly làm ra biểu tình âm thầm thở phào, sau đó miệng luôn phụ họa: "Lâm lão sư cũng là vì tốt cho ta, là Phương thiếu... Lần sau ta sẽ chú ý, nhất định không chọc cậu ta nữa."

Đang nói chuyện, đồ ăn được đưa tới, Lâm Kính Vũ kêu Bạch Cảnh Ly cứ nằm đi đừng động, hắn bưng thức ăn đến mép giường.

"Ngươi yên tâm, Tử Mặc cũng ý thức được mình không đúng, cậu ta còn nói với đạo diễn để ngươi tiếp tục diễn thế. Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta tiếp tục quay."Lâm Kính Vũ mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức truyền tới.

"Cám ơn Lâm lão sư, ta chắc chắn cố gắng hết sức." Bạch Cảnh Ly nói xong cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn, nhưng y vừa nhìn hộp cơm một cái lại hơi ngẩn ra.

Lâm Kính Vũ rất thích thức ăn thanh đạm, còn khẩu vị của Bạch Cảnh Ly luôn luôn kén chọn, giống như bây giờ có đậu hủ mặn còn có bánh bao nhân cà rốt y rất không thích.

Bình thường Bạch Cảnh Ly phụ trách ăn uống đều tránh những món này, nhưng Lâm Kính Vũ là dựa theo khẩu vị của mình gọi đồ ăn, như này cũng dễ hiểu.

Nhưng, người xuyên việt ở kiếp trước rất hiểu khẩu vị của y. Khi lần đầu gặp nhau bị nhốt, Bạch Cảnh Ly còn thầm ngạc nhiên, rõ ràng là hai người xa lạ, đối phương lại có thể nấu ra món ăn bình thường y thích ăn nhất.

Quả nhiên đối phương chỉ xem hắn là một nhân vật phản diện thông thường mà công lược sao? Đổi một thế giới khác, khuôn mặt thay đổi, thái độ cũng biến đổi hoàn toàn?

Bạch Cảnh Ly vùi đầu, cơ hồ là tự nín thở nuốt đậu hủ mặn xuống, bánh bao một hớp cũng không ăn.

Sau chuyện này, Lâm Kính Vũ đột nhiên hiểu ra, tự trách nói: "Thì ra Tiểu Tiết không ăn những món này, lần sau ta đổi một chút."

Bạch Cảnh Ly vốn muốn sợ hãi từ chối, nhưng lần này lại cười cười không lên tiếng.

Cho nên Lâm Kính Vũ lại phàn nàn với hệ thống: "Ta biết Lâm Kính Vũ thật tâm xin lỗi y, y vẫn muốn trả thù Lâm Kính Vũ, có thể y đem tâm tư ngụy trang không có chút sơ hở nào, sao hôm nay lại tùy hứng như thế?"

Oán thầm thì oán thầm, trước khi Lâm Kính Vũ gọi món tiếp theo, cũng có hỏi Bạch Cảnh Ly muốn ăn gì, Bạch Cảnh Ly rất khéo léo để hắn tùy ý chọn. Không ngoài dự liệu, Lâm Kính Vũ lại đυ.ng phải bãi mìn của y: Rau trộn dưa cộng thêm nước tỏi.

Dù vậy, Bạch Cảnh Ly vẫn cứng rắn không nói mình muốn ăn gì. Lặng lẽ ăn thứ mình thích ăn nhiều hơn, thứ mình không thích, đυ.ng cũng không muốn đυ.ng.

Lâm Kính Vũ thấy nhân vật phản diện này rất kỳ quái, rõ ràng những cái khác biểu hiện khá là ngoan ngoãn, chỉ có đối với sở thích ăn uống lại không nhượng bộ chút nào.

Vì vậy hắn cho ra kết luận ___ Nhân vật phản diện là người kén ăn, còn là một người kén ăn cố chấp.

Thuộc tính này còn rất mạnh.

Qua mấy ngày, Lâm Kính Vũ đã mò ra được khẩu vị của Bạch Cảnh Ly, thức ăn gọi tới tất cả đều là thứ Bạch Cảnh Ly thích ăn, những thứ y không thích, không còn xuất hiện nữa.

Nhưng Bạch Cảnh Ly có hơi thất vọng.

Y cố ý phơi bày khẩu vị của mình trước mặt người xuyên việt, nhưng người xuyên việt giống như một người xa lạ, từng bước tuần tự ghi nhớ.

Trong phòng có một phòng bếp nhỏ, mà hắn thậm chí ngay cả cửa phòng bếp cũng chưa từng vào, đối với thương thế Bạch Cảnh Ly chỉ dừng lại ở quan tâm mặt ngoài.

Chẳng lẽ người xuyên việt không có sinh ra chút cảm giác quen thuộc nào sao? Đời trước đó đẫm máu xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng hắn một chút dấu vết cũng không có sao?

Hay là... hắn diễn xuất không có kẽ hở?