Chương 6: Vai phản diện tam quan bất chính

Lâm Kính Vũ thân là thánh phụ, tất nhiên sẽ không thiếu chuyện làm từ thiện. Hắn tới một thành nhỏ nơi Tiết Mộc đang học trung học, cũng cứu trợ Tiết Mộc thân là học sinh nghèo vượt khó. Tiết Mộc lúc ấy đang vì lựa chọn nguyện vọng mà phiền não, lại vì Lâm Kính Vũ đến mà dứt khoát quyết định đăng ký học viện hí kịch.

Y sỡ dĩ làm vậy cũng chẳng phải vì y ước mơ hay ngưỡng mộ đại minh tinh Lâm Kính Vũ. Là do y trong lúc vô tình nghe được bạn học nữ ở sau lưng đang đem y với Lâm Kính Vũ cùng nhau bàn luận. Nói y trừ dáng dấp đẹp ra thì chẳng có gì, sao có thể so sánh được với Lâm Kính Vũ.

Tiết Mộc mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng vì có gương mặt đẹp trai nên từng bị các nữ sinh âm thầm chọn làm giáo thảo*. Y đắc chí, ở trong các nữ sinh vênh váo hung hăng, hảo cảm bị giảm rất nhanh. Mặc khác lại dẫn đến lòng ghen tị của các nam sinh khác, bị xanh lánh khắp nơi. Có thể nói, gương mặt đẹp cũng chẳng mang đến chỗ tốt gì cho y.

(Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.)

Lúc này nghe các nữ sinh nói vậy, trong lòng khẳng định không thoải mái.

Y âm thầm ghi nhớ mấy nữ sinh kia, sau khi tan học thừa dịp không có ai trong phòng cầm dao nhỏ khắc xuống bàn các nữ sinh hai chữ "tiện nhân", thề rằng phải trở thành diễn viên thành công hơn Lâm Kính Vũ, hung hăng đánh vào mặt những người đó.

Đây cũng là thiết kế nhân vật của Tiết Mộc ____ Tam quan bất chính.

Y chưa bao giờ nhớ điều tốt của người khác, chỉ nhớ người khác có lỗi y. Chẳng hạn như y nhận định, sở dĩ những nữ sinh kia ở sau lưng y gièm pha y không đáng một đồng là do Lâm Kính Vũ xuất hiện.

Những năm này, Tiết Mộc vẫn âm thầm chú ý đến Lâm Kính Vũ, nhìn người này đạt được phần thưởng, tham dự các lễ kỷ niệm lớn, được người người ái mộ vây quanh theo đuổi. Y từ ghen tị đến hận thù, chỉ mong Lâm Kính Vũ ở trên đường một bước trên mây gặp phải chuyện rắc rối gì đó. Đáng tiếc Lâm Kính Vũ giống như hành tinh vậy, độ hot không giảm.

Lần ở trên thảm đỏ đó, Tiết Mộc cố tình đến gần Lâm Kính Vũ, kế hoạch lấy được hảo cảm của Lâm Kính Vũ trước, ăn theo độ hot của Lâm Kính Vũ mà thăng hạng. Dù không có chuyện tai nạn giao thông, y sau này cũng sẽ lật đổ Lâm Kính Vũ.

Tai nạn đó chẳng qua khiến độ thù hận của y đối với hắn sâu thêm mà thôi.

Bây giờ, người xuyên việt chiếm lấy cơ thể Lâm Kính Vũ, không chỉ có ký ức Lâm Kính Vũ, hệ thống còn cung cấp cho hắn tất cả tài liệu liên quan đến thế giới này. Vì vậy, người xuyên việt hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay, cả thế giới đều là vở kịch do hắn sắp xếp.

Chẳng phải Trần Tố đã đớp thính dễ dàng sao? Giống như y ở thế giới trước vậy.

Nghĩ tới điều này, ánh mắt Bạch Cảnh Ly hơi sẫm lại.

Lâm Kính Vũ còn tưởng rằng lời mình nói có vấn đề, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tiểu Tiết, ngươi rất có tài, dù cho... Ngươi cũng có thể ở lĩnh vực khác bức phá bản lĩnh, kịch bản này ngươi giúp ta xem một chút, nêu lên ý kiến."

Bạch Cảnh Ly đè xuống tâm tư, lấy kịch bản, thấy bên trên chấm chấm vòng vòng, tất cả đều là đánh dấu, không khỏi cảm thán người xuyên việt chuyên nghiệp. Y cũng không cam lòng yếu thế cầm bút viết lên: "Lâm lão sư, nếu ta sai, xin ngài đừng nóng giận, ta cảm thấy, chưởng môn chơi đùa với đệ tử mặc dù rất xuất sắc, nhưng lời kịch của đệ tử rất kỳ quái."

Trong bộ phim này, vai chính Lâm Kính Vũ đóng là chưởng môn thiên hạ đệ nhất môn, còn Phương Tử Mặc là nhân vật mà chưởng môn tình cờ xuống núi thu làm đồ đệ. Nhưng đệ tử này thân phận thực sự là thiếu chủ ma giáo, hắn làm như vậy là vì muốn đi vào chính phái trong ứng ngoại hợp với ma giáo.

Đây vốn là một cảnh kịch tình, đến cuối phim tên đệ tử này mới lộ ra mặt mũi thật sự, trong lúc chính phái và ma giáo đối địch đột nhiên lại gây loạn đánh lén. Chưởng môn dù lòng đau đớn nhưng vì thiên hạ thái bình, không thể không thanh lý môn hộ.

Bây giờ bị Trần Tố thêm vào một cảnh, từ tuyến phụ biến thành tuyến chủ, cả bộ phim gần như trở thành cảnh sinh hoạt thường ngày của hai sư trò, ngay cả ma giáo xâm phạm chỉ là vở kịch. Còn phải thêm mấy cảnh đệ tử rất lo lắng cho chưởng môn, nhưng lại vì thân phận ngăn cản nên không thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn, ánh mắt rối rắm, cảnh này phải quay diễn xuất cận mặt.

Thậm chí lúc chưởng môn luyện công tẩu hỏa nhập ma, hộc máu ngã xuống, cũng là tên đệ tử này chạy đến đầu tiên, liều mạng vận công chữa thương cho hắn. Cứ như vậy, tên đệ tử dùng hình tượng vừa chính vừa tà khá là đa chiều, nổi trội đến mức có thể lấn át chưởng môn thân là nhân vật chính.

Nguyên nhân kịch bản bị điều chỉnh như vậy, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.

Bạch Cảnh Ly không nói gì khác, chỉ chọn lời kịch có khuyết điểm: "Lâm lão sư ngài nhìn câu này đi, lúc đệ tử vì chưởng môn chữa thương, nói sư tôn ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, người trong thiên hạ không thể không có ngài... đệ tử cũng không thể. Câu này tại sao lại có thêm dấu ba chấm tách ra?"

Lâm Kính Vũ giải thích: "Đạo diễn sắp xếp như vậy là để biểu hiện của đệ tử muốn nói lời dễ nghe, gạt lấy tín nhiệm, nhưng lại không quá tình nguyện."

Bạch Cảnh Ly lại không thể gật bừa: "Nhưng hắn một bên giúp đỡ sư phụ, một bên lại ấp a ấp úng nói câu này, ta cứ cảm thấy rất mập mờ, giống như..."

"Giống cái gì?" Lâm Kính Vũ vừa nói, ánh mắt bỗng nhìn về phía Bạch Cảnh Ly, sắc mặt khẽ biến.

Bạch Cảnh Ly chỉ làm như không thấy, dứt khoát nói: "Giống như tên đệ tử này thích sư tôn hắn."

Sau lưng bỗng vang lên tiếng cười châm chọc, sau đó liền nghe một người đàn ông trẻ tuổi nói: "Kịch bản này do chính đạo diễn Trần Tố đổi sao? Ngươi xem ta là gì hả? Đồng tính luyến ái?"

Bạch Cảnh Ly vội vàng xoay người, đã nghe tiếng Trần Tố truyền tới, rất bất mãn phản bác: "Lời kịch không thích hợp thì có thể viết lại, nhưng ta không cảm thấy chỗ này có vấn đề gì, xin ngươi chú ý thái độ."

Đối phương không những không kiềm chế, còn khinh miệt liếc Trần Tố: "Bây giờ ngươi còn giả vờ mình nghiêm chính trước mặt ta sao? Nếu để tên Tiết Mộc kia diễn, ngươi đứng đắn được chắc?"

Người này chính là Phương Tử Mặc ___ số ít người biết mối quan hệ giữa Tiết Mộc và Trần Tố, cậu ta là một trong số đó.

Năm đó sau khi Tiết Mộc thi vào học viện hí kịch, tính tình đã thu tém lại, cố gắng kết thân xây dựng quan hệ, không bao lâu sau y nhận được thiện ý từ bên ngoài. Mấy bạn học nam có quan hệ không tệ với y, cũng có bạn học nữ lén viết thư tình gửi cho y. Nhưng tâm tư của Bạch Cảnh Ly so với trời còn cao hơn, chỉ thuần túy lợi dụng bọn họ mà thôi.

Trước mặt thì xưng huynh gọi đệ, quay đầu lại dùng thủ đoạn bất chính cướp vai của người khác.

Sau đó Tiết Mộc mới biết, bạn học nam nhìn rất bình thường, trên thực tế lại có bạn thuở nhỏ rất lợi hại, chính là Phương Tử Mặc. Bạn học nam lựa chọn chuyên ngành này cũng là vì Phương Tử Mặc làm người nghĩa khí, hắn ta đã từng tuyên bố chỉ cần tập đoàn Phương thị vẫn ở đây, hắn ta trong showbiz chắc chắn có người bảo kê.

Nào biết còn chưa kịp tốt nghiệp, Tiết Mộc đã đánh mặt Phương Tử Mặc.

Vốn là Tiết Mộc còn lo lắng sợ hãi, nhưng Phương Tử Mặc lại ở nước ngoài quá xa, tạm thời không với tới mình, không ngờ vị đại thiếu gia này gần đây lại trở về nước.

Mà Phương Tử Mặc lúc này còn kiên quyết chui vào diễn, chính là nhân vật mà Trần Tố định sắp xếp cho Tiết Mộc __ đệ tử trong kịch bản. Cậu ta không những muốn phản đánh mặt Tiết Mộc mà còn muốn kéo theo bí mật Trần Tố là con đàn bà vụиɠ ŧяộʍ, gây khó dễ.

Quả nhiên sắc mặt Trần Tố trắng bệt, Lâm Kính Vũ cau mày đến ngăn lại nói: "Tử Mặc, ngươi đề cập đến những người không liên quan làm gì? Còn không mau nói xin lỗi Trần đạo diễn."

Lâm Kính Vũ là trụ cột Phương thị, quan hệ giữa hắn và Phương Tử Mặc không tệ, bình thường khá lịch sự. Bây giờ hắn lên tiếng, mặc dù Phương Tử Mặc không có xin lỗi, nhưng tốt xấu gì cũng không gây khó dễ nữa, cười lạnh rời đi.

Đến khi kết thúc công việc, Trần Tố lại lần nữa kéo Tiết Mộc qua một bên, thỉnh cầu y rời đi. Mới vừa rồi Phương Tử Mặc chủ yếu nhắm vào cô ta, Bạch Cảnh Ly đeo khẩu trang, mắt kính cúi đầu rúc trong đống người, không có bị chú ý. Chỉ khi nào chính thức khai mạc, hai người này chắc chắn sẽ gặp nhau.

Trần Tố tận tình khuyên bảo: "Cách làm người của Phương Tử Mặc ngươi cũng thấy đấy. Ta là đạo diễn, cậu ta chỉ dám nói lời khıêυ khí©h. Nhưng ngươi đừng quên, cậu ta đối với ngươi có thành kiến rất lớn, mà ngươi lại là người không có bối cảnh, sợ rằng đến lúc đó chết thế nào không hay."

Bạch Cảnh Ly lại nói: "Trần đạo diễn, ban đầu chọn ai đến diễn là do ngươi định đoạt, sao có thể trách ta chứ?"

Trần Tố bị y chọc giận đến mức suýt chút nữa cứng họng: "Ngươi... ngươi thực sự thích hợp với nhân vật đó, nhưng lúc đó đã chọn xong, nếu không phải là ngươi giấu diếm thân phận hẹn hò với ta, lại lén lút chụp hình nói sẽ truyền tin công khai thì ta sao có thể bị người uy hϊếp? Là do ngươi muốn nổi tiếng đến điên rồi!"

"Ta đối với chuyện nổi tiếng hay không nổi tiếng không có hứng thú, nhưng ta phải làm vậy, ta phải ở lại tổ kịch." Bạch Cảnh Ly bình tĩnh nói xong lời này liền rời đi, để lại Trần Tố tại chỗ giương mắt nhìn.

Nhưng bọn họ lại không chú ý tới ngõ rẽ phía sau, Lâm Kính Vũ cũng ở đó giương mắt nhìn.

Hắn hỏi hệ thống: "Ta không nghe lầm chứ, nhân vật phản diện nói y không muốn nổi tiếng? Chẳng phải y vẫn luôn muốn vượt qua Lâm Kính Vũ sao?"

Hệ thống đầu óc cũng mơ hồ: "Có lẽ.. đây chỉ là lời nói tùy tiện phản bác lại Trần Tố."

Lâm Kính Vũ cũng sâu sắc cho là đúng: "Vỏ ngoài, tất cả đều là vỏ ngoài."

Ngày hôm sau, cảnh sư trò được quay như đã định, Phương đại thiếu gia biến mất khỏi đoàn phim.

Trần Tố lúc này cũng chẳng để ý tới, vui mừng khi Phương Tử Mặc không nhìn thấy Bạch Cảnh Ly, cô ta thân là đạo diễn nên càng để ý điện ảnh hơn. Mắt thấy vai chính đã hóa trang xong, tất cả nhân viên vào vị trí, cô ta lòng nóng như lửa đốt cầm điện thoại di động la to: "Ngươi nói làm sao bây giờ? Tháo cửa ra, mang cậu ta tới... Cái gì? Cậu ta lái xe ra ngoài rồi? Đầu óc cậu ta là miếng ngói đặc chắc! Có biết hôm nay phải quay cảnh của cậu ta không vậy?"

Cúp máy, Trần Tố nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta phải báo cáo với chủ tịch Phương, để ông ta nhìn xem phim này còn quay được hay không?"

"Tạm thời không cần." Lâm Kính Vũ bỗng nhiên kéo Bạch Cảnh Ly tới: "Tiểu Tiết có thể quay trước hai cảnh."

Bạch Cảnh Ly vừa nghe, liên tục khoát tay: "Đừng! Lâm lão sư, ngươi đừng trêu ta."

"Như vậy sao được, y..." Ánh mắt Trần Tố nhìn lướt qua mặt Bạch Cảnh Ly, mặc dù chỉ nói có phân nửa, nhưng ý rất rõ ràng.

Gương mặt dưới lớp khẩu trang này có thể nhìn sao? Đây là phim huyền huyễn chứ không phải phim kinh dị!

Lâm Kính Vũ vẫn rất nghiêm túc cầm kịch bản lên lật lật: "Đạo diễn nhìn xem, thời điểm ra sân vì để giữ lại tính bí ẩn, hắn mang khăn đeo mặt giáo huấn đám người ma giáo, sau đó còn có mấy cảnh quay xa, bao gồm cảnh quay đối đầu với ta, những phần không có cảnh quay cận mặt đều có thể quay trước, quay cận mặt thì cứ để cho Phương Tử Mặc một mình bổ sung vào. Thân hình Tiểu Tiết với Tử Mặc rất giống nhau, diễn xuất của y đạo diễn cũng biết, chắc chắn quay được."

Trần Tố quả thật không có cách khác, lại nghĩ tới nhân vật này vốn chuẩn bị cho Tiết Mộc, diễn xuất của y, chắc chắn chất lượng cao hơn Phương Tử Mặc. Đến lúc đó Phương Tử Mặc chỉ cần quay vài cảnh cận mặt, vậy thì áp lực của cô ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Trần Tố gật đầu: "Có thể thì có thể, nhưng nhất định phải giữ bí mật. Nhất là Tiết Mộc, chuyện này không được để cho Phương Tử Mặc biết, nếu không sau này sẽ gây ra rắc rối gì đó, ngươi hiểu chứ."

Lâm Kính Vũ không rõ lắm: "Rắc rối? Chẳng lẽ mời diễn viên đóng thế cho cậu ta, cậu ta còn không vui?"

Trần Tố hàm hồ cười, Bạch Cảnh Ly nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi."

Yên tâm, đảm bảo Phương Tử Mặc sẽ biết.

Bởi vì Lâm Kính Vũ đã hóa trang xong, vẫn giữ nguyên kế hoạch tiếp tục quay cảnh hai sư trò.

Cảnh này là sư phụ hộc máu, đệ tử đang chữa thương cho hắn. Lâm Kính Vũ mặt mũi tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, hắn hết sức lực chống đỡ, ngã xuống đất, quanh thân lá rụng tung bay. Bạch Cảnh Ly chạy đến như bay, trong miệng kêu sư phụ, đem người đỡ dậy, dựa vào trong lòng.

Trán Lâm Kính Vũ đều là mồ hôi, mặc dù đây là nước lọc phun lên, nhưng ma sát lên người Bạch Cảnh Ly, lại để cho y chê hắn không dứt, khó khăn lắm mới khống chế được tâm tình không ném Lâm Kính Vũ đi.

Lâm Kính Vũ đã nhập vai, chậm rãi nói ra lời kịch: "Từ nay về sau, tuy sư phụ không thể chăm sóc ngươi nữa, ngươi cũng phải tự chăm sóc mình... hiểu không?"

"Đệ tử tuân lệnh." Bạch Cảnh Ly tiếp lời hắn, vừa nhấc mắt, vừa vặn đối mắt với Lâm Kính Vũ.

Cặp mắt hoa đào ẩn chứa ấm áp, khóe miệng dính máu, cộng thêm Lâm Kính Vũ diễn xuất diễn cảnh bị thương, cực kỳ giống với thế giới trước đó, sau khi người xuyên việt thay y chặn một súng, vẫn là dáng vẻ yếu ớt đó.

Bạch Cảnh Ly hơi thất thần, miệng vô thức đọc lời kịch: "Dù là vậy, xin sư phụ ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, người trong thiên hạ không thể không có ngài..."

Lâm Kính Vũ bị những lời này rung động, hàng mi khẽ run, chỉ một thoáng đôi mắt càng ấm áp hơn, tựa như thiên địa có thể ấm áp, mà người trước mắt, cũng trong mảnh thiên địa này.

Bạch Cảnh Ly nhắm mắt, nói tiếp: "Đệ tử cũng không thể."

Lúc này, hệ thống Lâm Kính Vũ bỗng kinh ngạc mở miệng: "Ký chủ Tát Mã, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện đã giảm đi 10%!!!"