Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 21.3: Vai phản diện tam quan bất chính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì tất cả chỉ là hiểu lầm, Phương Chấn Thanh cảm thấy áy náy, còn đặc biệt đặt phòng ăn cao cấp mời Lâm Kính Vũ ăn cơm. Lâm Kính Vũ dừng xe dưới lầu, đang chuẩn bị vào cửa, bỗng nhìn thấy đối diện là màn ảnh lớn đèn led đang chiếu đoạn phim《 Kiếm Môn Thế Gia 》

Đây là chương trình giải trí bình luận về sự kiện Tiết Mộc, khoảng cách quá xa, tiếng xe cộ trên đường ồn ào, cụ thể đang nói gì Lâm Kính Vũ không nghe rõ. Hắn bị ánh mắt trong cảnh quay kia hấp dẫn --- Một đôi mắt quay cận cảnh nổi bật.

Mắt hai mí không to, nhưng rất sâu, mắt hình nhỏ dài, đuôi mắt cong lên, đây là đôi mắt Tiết Mộc. Dưới bối cảnh bầu trời đêm, giống như hai ngôi sao mờ sáng trong đêm đông.

Đây là tác phẩm cuối cùng Tiết Mộc để lại.

Chuyển cảnh, đôi mắt lạnh lùng kia mềm mại xuống, ống kính quay đến Lâm Kính Vũ trong vai sư phụ, nhưng lời kịch lại là Tiết Mộc đóng vai đệ tử: "Xin sư tôn ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, người trong thiên hạ không thể không có ngài... Đệ tử cũng không thể."

Sư phụ rõ ràng bị rung động, tròng mắt run lên. Ống kính quay quay trở lại ánh mắt đệ tử, bên trong đó nồng đậm không muốn rời xa cùng không nỡ, giống như người trước mắt là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Không biết là do mình xem quá nhập tâm, Lâm Kính Vũ lúc này mới nghe rõ bình luận của chương trình: "Hai người họ bên ngoài là oan gia, nhưng trong diễn xuất lại cực kỳ xuất sắc. Nhất là diễn xuất của Tiết Mộc, đem tình cảm của đệ tử đối với sư phụ trong nháy mắt thả ra ngoài, quá là rung động. Lại liên tưởng đến Tiết Mộc những ngày gần đây vì yêu hóa điên, vì yêu mà chết, đối tượng lại còn là Lâm ảnh đế, khó trách bị mọi người gia tăng suy đoán, cái y diễn xuất chính là thật tâm của mình..."

Lâm Kính Vũ lại bắt đầu đau đớn không rõ, hắn nói với hệ thống: "Ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi bảo bối."

"Nhớ gì cơ ký chủ Tát Mã?"

Lâm Kính Vũ xoa trán nói: "Ta phải làm đậu hủ, là loại đậu hủ ăn ngon đến mức muốn bay lên."

Hệ thống: "..."

Ký chủ Tát Mã của chúng ta đang bị kích động sao? Ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?

Lâm Kính Vũ suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, đăng lên Weibo.

Hắn đăng một tấm ảnh chụp lại từ trong đoạn phim, chính là ánh mắt quay cận nổi bật của Tiết Mộc vừa chiếu. Đồng thời còn biết một hàng chữ: "Lãng quên chính là liều thuốc tốt nhất, nguyện cho ngươi ở thế giới khác, ánh sáng mặt trời luôn chiếu sáng trong tim."

Ở thế giới sau, nhân vật phản diện sẽ bị cách thức hóa, hy vọng y sẽ không u tối như thế giới này, công lực quá nhọc lòng mệt mỏi.

Mà dường như... lúc hắn chọn nhân vật phản diện ràng buộc với mình, chắc là bị úng não nên mới chọn phải y.

Hệ thống đưa ra âm thanh nhắc nhở: "Ký chủ Tát Mã, tiến độ công lược đã ghi xong, điểm tích phân đã gửi đầy đủ vào trong tài khoản của ngươi, ngươi có thể rời đi rồi. Ngươi thích chọn tư thế rời đi như nào?"

Lâm Kính Vũ đặt điện thoại xuống, thâm trầm nói: "Ta là thánh phụ, là chúa cứu thế, tất nhiên phải mang theo quang hoàng mà rời đi."

____

Tin tức Tiết Mộc nhảy lầu tự sát vẫn còn là đề tài hot trên cao, ngay sau đó lại truyền đến tin tức Lâm Kính Vũ chết.

Điều cuối cùng Lâm Kính Vũ đăng lên Weibo, chính là ánh mắt chấm dứt sư đồ của Tiết Mộc. Hai mươi phút trước, mọi người còn đang tán dương Lâm ảnh đế rộng lượng, còn suy đoán Lâm ảnh đế có tâm tình như thế nào mà lại đăng như này lên Weibo. Hai mươi phút sau, dưới phần bình luận đều là icon khóc lóc hàng loạt.

Nghe nói, ngày Phương Chấn Thanh mời hắn ăn cơm, Lâm ảnh đế thấy cạnh con sông có người rơi xuống nước, hắn không màng gì nhảy xuống cứu người. Đáng tiếc là hắn bị những sự kiện gần đây ảnh hưởng trở nên gầy ốm, dẫn đến thể lực không chống đỡ nổi, sau khi đưa người bị rơi xuống nước cứu lên bờ, hắn bất hạnh chìm vào trong lòng sông mà chết.

Tin tức vừa ra, toàn bộ giới showbiz đều thương tiếc vị ảnh đế nhiều lần trải qua thay đổi nhanh chóng này, nhưng vẫn dùng lòng tốt hồi báo lại thế giới. Trước cửa nhà hắn, ở cửa công ty, nơi con sông xảy ra chuyện kia, những fan hâm mộ tự phát tạo thành đội ngũ tưởng niệm, lệ rơi đưa tiễn.

Hai diễn viên chính《 Kiếm Môn Thế Gia 》đã không còn nữa, trải qua nhiều lần thương lượng, bộ phim bị phong tỏa trong hai tháng lại lần nữa thấy lại ánh mặt trời.

Nhiều năm sau, bộ phim này trở thành bộ phim kinh điển lâu đời. Trần Tố đã lấy được thành tựu vinh dự suốt đời, năm đó sấm rền gió cuốn, người phụ nữ này đã rửa tay gác kiếm, ánh mắt ôn hòa.

Ở lần phỏng vấn sau khi nhận giải, lại có một người hỏi tới câu hỏi mà cô ta tránh né nhiều năm: "Trần đạo diễn năm đó lần lượt qua lại với Tiết Mộc và Lâm Kính Vũ, khiến cho rất nhiều người mê điện ảnh thèm muốn đến phát điên. Lỗ mảng hỏi một câu, chúng ta biết Tiết Mộc thích Lâm Kính Vũ, nhưng thái độ của Lâm Kính Vũ lại chẳng rõ ràng, Trần đạo diễn là người trung gian, không ngại nói một chút cái nhìn của ngài đối với lần đó chứ?"

Trần Tố vốn định dựa theo lệ thường nói lời từ chối, nhưng khi nhìn lên màn ảnh lớn chiếu lại tác phẩm nhiều năm qua của mình, vừa hay lại là cảnh ngoài lề《 Kiếm Môn Thế Gia 》. Năm đó tất cả mọi người đều trong độ tuổi khỏe mạnh, cô ta năm đó đang ở thời kỳ đỉnh cao, một Lâm Kính Vũ nhanh nhẹn phong độ, còn có một Tiết Mộc luôn đeo khẩu trang nhưng vẫn lộ ra ánh mắt sáng ngời.

Đủ thứ nguyên nhân, Trần Tố vẫn chưa từng xem cái ngoài lề này.

Đến lúc này cô ta mới phát hiện, ánh mắt của Tiết Mộc vẫn luôn đuổi theo Lâm Kính Vũ. Còn ánh mắt của Lâm Kính Vũ khi nhìn về Tiết Mộc, cũng cực kỳ ấm áp. Tự nhiên như vậy, so với thái độ cô ta tận sức đòi lấy niềm vui hoàn toàn khác nhau.

Cuộc sống của bọn họ dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất, còn Trần Tố thấy được mình trên màn ảnh bây giờ, tóc mai đã bạc trắng, ánh mắt yên bình là do từng trải quá nhiều.

Sau đó, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Trần Tố lần đầu tiên trả lời câu hỏi này, cô ta nói: "Ta có một sự thật muốn tuyên bố, mặc dù ta đã từng qua lại với bọn họ, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ nắm tay và ôm hôn, mọi người đã hiểu chưa?"

Hậu trường nhất thời nổ tung, vị đạo diễn nổi tiếng này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền mãnh liệt như vậy! Vậy là sương mù dày đặc bao phủ hàng triệu người hâm mộ điện ảnh trong nhiều năm qua đã được vạch trần một nửa!

Trần Tố nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn lại lần nữa hiện lên cảnh đẹp ở rừng trúc, chậm rãi nói tiếp: "Điều ta muốn biểu đạt là, tình cảm là bản năng tự nhiên nhất của con người. Nên là khi sinh ra tình cảm với người khác, có lúc, ngay cả chính mình cũng không phát hiện được."

Phóng viên trố mắt nhìn nhau, vị đạo diễn này diễn thuyết quá thâm ảo, không thể tiêu hóa ngay lập tức!

"Kính Vũ từng nói, lãng quên chính là liều thuốc tốt nhất... Ta không biết ở thế giới khác khi bọn họ gặp nhau lần nữa, có quên mất lẫn nhau không!" Trần Tố nhìn đoạn chiếu trên màn ảnh lớn kết thúc, mỉm cười: "Nhưng ta tin, đó sẽ là câu chuyện đặc sắc khác."
« Chương TrướcChương Tiếp »