Tuy Lâm Kính Vũ được tự do ngắn ngủi, nhưng cuộc sống của hắn không được tốt lắm.
Dù cho có nhận được giải thưởng lớn ở nước ngoài, nhưng vì trang bìa đẹp mắt, truyền thông thổi phồng các kiểu, đem công lao đẩy hết lên người Trần đạo diễn. Mà còn chưa tới một tuần nữa sẽ công chiếu, nhưng do Phương Chấn Thanh cứ đổ dầu vào lửa, khiến cho sự kiện của Lâm Kính Vũ nổi lên thời gian dài, cuối cùng kinh động lên phía trên, trực tiếp nhận biên bản để cho hộ phim hạ tuyến trước thời hạn.
Fan hâm mộ trên Weibo của Lâm Kính Vũ không ngừng tụt xuống, đối thủ cạnh tranh ở ngoài sáng im lặng cắm thêm đao, không cho hắn cơ hội xoay mình.
Rất nhiều fan phấn khích đến trước công ty và cửa nhà hắn, chỉ vì muốn xin một câu trả lời. Cũng may hắn ở tiểu khu hạng sang, an ninh rất tốt, nếu không tường thành sẽ sụp xuống mất. Dưới tình huống này, Lâm Kính Vũ không nên về nhà ở, mà hắn với công ty bất hòa, Phương Chấn Thanh không ngáng chân hắn đã là cảm tạ trời đất rồi, càng không thể nào cung cấp cho hắn bất kỳ trợ giúp gì.
Trần Tố lái xe chở Lâm Kính Vũ chạy vòng vòng bên ngoài tiểu khu, nhìn nhóm lớn fan hâm mộ ngồi xổm bên vệ đường làm cô ta sợ hãi trong lòng. Cô ta hỏi Lâm Kính Vũ: “Kính Vũ, hay là… chúng ta đi ăn gì đó trước đi. Đợi lát nữa rồi quay lại xem xem?”
“Được.” Lâm Kính Vũ gật đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ. Lúc này có hai cô gái trẻ cảm xúc tan vỡ, ôm đầu khóc lóc, người kia chạy tới an ủi, từ trong túi xách lấy ra tấm hình Lâm Kính Vũ, vẻ mặt kiên định nói gì đó. Người xung quanh tụ lại không ít người, không hẹn mà cùng nhìn về phía tấm hình Lâm Kính Vũ đang mỉm cười, lo âu trên mặt dần dần tan biến, giống như một người lạc đường trong đêm đen gặp được chủ thần của bọn họ.
Bọn họ lại lần nữa nâng lên kiên nhẫn, tiếp tục ngồi chờ.
Lâm Kính Vũ lẩm bẩm nói: “Ta sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, hai gò má hắn đã ốm đi rất nhiều, đường cong ngay cằm khá là rõ ràng, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn, có cảm giác như thiên thần sa ngã. Trần Tố nhìn hắn suýt chút nữa ngây dại, vội vàng nhéo bắp đùi, hắng giọng lái xe rời khỏi nơi đây.
Trần Tố từ đầu đến cuối không mời Lâm Kính Vũ về nhà mình, thậm chí, từ sau khi cô ta về nước, ngay cả chuyện kết hôn cũng chưa từng nhắc Lâm Kính Vũ.
Cô ta tin tưởng Lâm Kính Vũ 100% không có khả năng làm chuyện đó, nhưng vậy thì sao chứ? Bây giờ trên tay bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, người gây án sau màn lại chọn lựa con đường mòn ở vùng ngoại ô, một xíu video hay hình ảnh cũng không có. Cộng thêm Phương Chấn Thanh nóng lòng muốn đưa Phương Tử Mặc thoát khỏi dư luận, đổ hết tất cả ảnh hưởng trái chiều lên người Lâm Kính Vũ, hắn muốn xoay mình thật quá khó khăn.
Trần Tố đối với Lâm Kính Vũ vô cùng thưởng thức, cũng thật sự xem hắn là đối tượng kết hôn vô cùng lý tưởng. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, Lâm Kính Vũ đối với sự nghiệp của cô ta đã không còn trợ giúp nào nữa. Nếu như Lâm Kính Vũ không có cách nào tẩy trắng tội danh, vậy hắn sẽ trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, làm liên lụy cả đời cô ta.
Dù vậy, đối với cô ta mà nói, hai ngày bôn ba vất vả này, bảo lãnh Lâm Kính Vũ từ trại giam ra ngoài cùng với hỏi han ân cần đã là tận tình tận nghĩa. Lúc trước, tuy Tiết Mộc chụp ảnh quay video uy hiếm cô ta, nhưng cái khuôn mặt tinh xảo đẹp trai kia của Tiết Mộc cũng khiến cô ta không cách nào kiềm chế chính mình, mà Tiết Mộc vừa xảy ra chuyện một cái, cô ta lập tức nhắc chân chạy đi, thái độ khác nhau một trời một vực.
Trong giới giải trí “Xướng ca vô loài”, hôm nay xem ra giống như vậy. Từ lúc Lâm Kính Vũ xảy ra chuyện, những người ngày xưa đi theo mông hắn gọi “Lão sư” “Tiền bối”, một người cũng chưa từng xuất hiện.
Trần Tố cảm thán không thôi, đến bên ngoài tìm tiệm cơm tĩnh lặng ăn cơm, vừa mới đậu xe xong, chợt nhớ tới: Lúc Lâm Kính Vũ xảy ra chuyện, là Tiết Mộc gọi điện cho cô ta, trong cuộc gọi lúc đó y còn nói đi tới trại tạm giam trước thăm dò tình huống một chút.
Y hẳn là người duy nhất đến thăm Lâm Kính Vũ.
Trần Tố với Lâm Kính Vũ đeo kính mát khẩu trang đầy đủ đi vào ghế ngồi, Trần Tố nhìn thực đơn, giống như lơ đãng hỏi: “Kính Vũ, Tiểu Tiết gần đây thế nào?”
Nhắc tới Tiết Mộc, Lâm Kính Vũ có hơi áy náy: “Ta đúng thật là tai tinh của y. Cũng vì đêm trước khi đi, y với ta ra ngoài gặp mặt nên mới gặp chuyện này. Liên lụy y cũng bị đánh ngất, ở trên cầu nằm cả một đêm.”
Trần Tố vì đang suy tính chuyện khác nên cũng không ngẫm nghĩ lại vì sao hai người bọn họ lại ra ngoài gặp mặt, không yên lòng cầm bút viết vài món ăn, đưa thực đơn cho Lâm Kính Vũ: “Ngươi nhìn xem thích món gì, ta đi phòng vệ sinh rửa tay một chút.”
Lâm Kính Vũ câu miệng, trơ mắt nhìn cô ta rời khỏi phòng, giễu cợt trong lòng: Người phụ nữ này quả nhiên chọn lựa vô tình. Có điều so với hành động trước đó của cô ta đối với Tiết Mộc, cũng coi như là được.
Coi như là người xuyên việt lừa dối tình cảm của người khác, hắn vốn dĩ còn hơi áy náy, bây giờ nhìn lại cũng không cần thiết nữa. Dù cho thế giới này là giả tưởng, người với người cũng có lục đυ.c lẫn nhau, thiếu tín nhiệm, không có chút tình nghĩa nào đáng nói, vậy hắn cần gì phải nghiêm túc?
Trần Tố trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Tiết Mộc.
Đầu dây bên kia rất nhanh truyền tới thanh âm vội vàng: “Trần đạo diễn? Ta vừa nhìn thấy fan hâm mộ trên Weibo đăng tải nói rằng ngươi bảo lãnh Lâm lão sư ra ngoài, có thật hay không?”
Trần Tố nói: “Đúng vậy, chúng đang ở bên ngoài đường vòng ăn xơm, ngươi tới đây đi.”
“Được được, ta tới ngay lập tức.”
Trần Tố hấp tấp nói: “Chờ một chút, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này, Kính Vũ hai ngày này có hơi phiền toái, có thể để hắn ở chỗ ngươi hai ngày hay không… đến khi phiên tòa kết thúc?”