Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng mấy người cũng về đến thành Thanh Châu.
Từ xa, Nghiêm Thành đã nhìn thấy một tòa tháp cao mấy chục mét, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Đây chính là thành Thanh Châu, nơi được đồn đại là nghèo nhất Đông Cảnh sao?
Xem ra lời đồn thật sự không đáng tin.
Nếu thật sự nghèo thì làm sao có thể xây dựng nổi một tòa tháp cao như vậy?
Là người Dương Thành, hắn hiểu rất rõ rằng để xây dựng một công trình cao như thế này, cần một lượng lớn gạch đá và vữa. Thậm chí có nguyên liệu rồi cũng chưa đủ, còn cần đến một đội ngũ thi công tay nghề xuất sắc.
Tạ Ngang thấy hắn lộ vẻ kinh ngạc, liền giới thiệu: “Tòa vọng tháp này là nơi mà các tu sĩ của đội thủ thành phải đến mỗi ngày. Đứng trên đó, có thể quan sát mọi động tĩnh trong và ngoài thành.”
So với Dương Thành, nơi mà ai cũng có thể tự do ra vào thì nơi này canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều.
Nghiêm Thành biết rằng đây là lời nhắc nhở dành cho hắn, liền gật đầu nói: “Quả thật rất tốt.”
Người trên vọng tháp nhanh chóng nhìn thấy bọn họ. Khi bọn họ tiến gần, cổng thành bên cạnh liền mở ra. Vài tu sĩ đứng thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc. Đến khi nhìn rõ mặt Tạ Ngang, họ mới thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: “Quản gia Tạ, hai vị đi theo ngài là ai?”
Dù là Tạ Ngang cũng không thể tùy tiện dẫn người vào.
Tạ Ngang lấy ra một ngọc phù, bóp nát nó, ngay sau đó giọng của Tô Thu Duyên vang lên.
“Dẫn người vào đi.”
Nghe được giọng của thành chủ, mọi người mới cho phép Tạ Ngang và những người đi cùng vào thành.
Nghiêm Thành càng thấy ngạc nhiên hơn, không ngờ ngay cả Tạ Ngang cũng không thể tự ý ra vào cổng thành.
Tạ Ngang thấy vậy liền giải thích: “Muốn ra vào cổng thành thì nhất định phải có khẩu dụ của thành chủ, và khẩu dụ này chỉ có hiệu lực trong ngày, sử dụng một lần rồi thì sẽ mất hiệu lực.”
Còn một câu mà ông ấy chưa nói, ngọc phù này không chỉ chứa khẩu dụ của thành chủ, mà mỗi khi bóp nát thì thần thức của thành chủ cũng sẽ cảm nhận được.
Vì vậy, trong thành Thanh Châu này, muốn ra vào mà giấu được thành chủ gần như là điều không thể.
Trên đường đi, Nghiêm Thành và Giang Cầm đều cẩn thận quan sát thành Thanh Châu.
Lúc này, bọn họ mới tìm thấy bằng chứng về việc Thanh Châu bị gọi là thành nghèo nhất qua những con đường lởm chởm và các công trình đổ nát.
Nhưng dù vậy thì trong thành vẫn có rất nhiều người đang hoạt động, thậm chí trên những con phố không có người ở cũng có tu sĩ tuần tra.
Sau khi đi qua một rừng trúc phủ đầy tuyết trắng, cảnh sắc lại thay đổi.
Họ nhìn thấy một y quán, bảng hiệu trên y quán ghi là “Tế Thế Đường”, dù ở xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ bên trong.
Lúc này, Giang Cầm lên tiếng: “Nơi này của các ngươi có y quán riêng sao?”
Dương Thành cũng có, nhưng không ngờ một nơi như Thanh Châu cũng có thể xây dựng một y quán, hơn nữa còn có người ngồi khám bệnh trong mùa đông giá lạnh.
Tạ Ngang mỉm cười nói: “Thành chủ nói rằng y quán là không thể thiếu, dù là tu sĩ hay phàm nhân đều có ba tai năm bệnh, nhất là vào mùa đông, nhất định phải có y sư túc trực, nếu không có ai đó bị thương hoặc bị bệnh thì sẽ rất phiền phức.”
Nghiêm Thành thầm gật đầu. Là một đội trưởng đội săn bắn, ngoài việc săn bắn thì thứ hắn coi trọng nhất là y quán.
Nếu không có y sư, hoặc y sư tay nghề không tốt thì khi bọn hắn bị thương sẽ rất khó khăn.
Giang Cầm cũng ngẫm nghĩ một chút rồi lại liếc nhìn y quán thêm lần nữa.
Sau khi đi qua y quán, bọn họ đã tiến vào nội thành.