Tô Thu Diên gật đầu, nói: “Ngươi có lòng là tốt, không cần phải gấp đây.”
Tu sĩ nào có dễ tìm, càng đừng nói đến những tu sĩ có bản lĩnh.
Ma Tôn nhướng mày, đời trước hắn ta đã không ít con quỷ xui xẻo có bản lĩnh.
Sau khi Thiên Đạo nhiễu loạn, Tiên Lục gần như bị tứ đại tông môn nắm trong tay, mà tứ đại tông môn lại không dễ tham gia.
Ngoại trừ có thiên phú còn phải biết điều, dù sao mỗi một tông môn đều là một quái vật khổng lồ, người càng nhiều thì thị phi cũng nhiều.
Cây cao đón gió, đạo lý này áp dụng được trong toàn thiên hạ, không có bối cảnh, quá mức phách lối, không biết cách làm người, vận khí quá đen… Tùy tiện bóc ra một lí do ra trong toàn bộ những nguyên nhân đó, đều có thể khiến cho những thiên tài có bản lĩnh bị người khác cắt ngang con đường phía trước trong quá trình trưởng thành.
Hai chữ thiên tài này nói thì dễ nghe, nhưng mà thiên tài không trưởng thành còn không đáng giá bằng một tu sĩ Kim đan hơn trăm tuổi.
Dù sao bây giờ ở dưới Thiên Đạo, muốn tu luyện thành tài quá khó khăn, gần như chẳng có đủ thời gian và đủ tài nguyên để bồi dưỡng cho những kẻ gọi là thiên tài.
Trừ phi vị thiên tài này là trong trăm triệu chọn một như hắn, có chơi thế nào cũng chơi không chết.
Nếu chỉ là trong nghìn chọn một, trong vạn chọn một, thế thì chết ở nửa đường cũng bình thường.
Nhưng mà Ma Tôn không có cách nào để nói cho Tô Thu Diên, chỉ có thể thầm hận “chính mình” tu vi quá thấp, làm vướng chân. Bằng không hắn ta đã trực tiếp đi bắt những thiên tài đó đến thành Thanh Châu, hoặc chiếm Thiên Nguyên Tông, chuyển người thành Thanh Châu qua đó hết, có vậy thì thành chủ sẽ mới cần làm lụng vất vả như vậy.
Tần Việt cũng rất tán đồng với ý tưởng của Ma Tôn, nhưng hắn vẫn nhắc nhở hắn ta: “Thành chủ không thích làm khó người khác, còn phải từ từ mưu tính mới được, không được khiến thành chủ không vui.”
Ma Tôn nói thầm: “Chuyện này đương nhiên, ngươi cứ lo tu luyện cho tốt là được. Ta trước hết nghĩ xem, làm sao để bắt mấy đầu bếp về cho thành chủ.”
Ở việc này, hai người lại hiếm khi nhất trí với nhau.
Quản gia Tạ lại không biết người ông xem là đại diện cho lòng muông dạ thú thật ra còn ẩn giấu một thuộc tính phát rồ khác, ông vẫn đang vội vàng đi làm những chuyện mà thành chủ đã giao.
Muốn mang Nghiêm Thành về, còn phải điều tra rõ người tên Nghiêm Thành này rốt cuộc có đáng giá hay không.
Lâm Lộ nghe quản gia Tạ tới chơi, sợ tới mức trực tiếp lăn xuống từ trên giường sưởi: “Quản gia Tạ tìm ta?!”
Quản gia Tạ chính là người đứng thứ hai trong thành Thanh Châu đó! Chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng?
“Ngươi đừng căng thẳng, chỉ là có chút việc muốn hỏi ngươi một chút.” Quản gia Tạ cũng không úp úp mở mở, hỏi thẳng Lâm Lộ có biết người tên Nghiêm Thành này không.
Lâm Lộ gật đầu nói: “Đương nhiên tôi biết Nghiêm đại nhân rồi, ông ấy rất nổi danh ở thành Dương.”
Người Nghiêm Thành này, tính tình đúng là không tốt thật, đối xử với ai cũng lạnh lùng, hơn nữa còn vô cùng khắc nghiệt, đối với thủ hạ của mình cũng không nói năng mềm mỏng bao giờ. Nếu không phải vì người nọ rất có bản lĩnh trong việc săn thú thì đã sớm bị người ta trùm bao tải đánh chết.
Cho nên về sau, khi vị trí đội trưởng của hắn bị thay thế thì chẳng mấy người nói đỡ cho hắn. Thậm chí sau đó hắn còn bị xa lánh, cũng không có người nào giúp hắn.
“Nghiêm đại nhân vốn là tu sĩ Trúc cơ, nhưng bây hắn không còn săn thú được nữa.”
Đội săn thú khi trước của thành Dương kỷ luật nghiêm minh, pháp luật khắc nghiệt, căn bản sẽ không làm ra những chuyện lấy phàm nhân làm mồi. Nhưng mấy năm trước, đội săn thú thay đội trưởng, bầu không khí cũng thay đổi theo.
“Ngày ta rời khỏi thành Dương có nhìn thấy Nghiêm đại nhân, trên đầu hắn có tóc bạc rồi.” Lâm Lộ cũng có chút thổn thức.
Mấy năm trước, thành Dương thay đổi thành chủ lâm thời, toàn bộ thành từ trên xuống dưới đều không còn như trước nữa.
Tuy rằng thành chủ đời trước cũng không tốt lắm, nhưng ít ra không giống vị này, vừa bảo thủ lại dùng người không khách quan, ham mê nịnh hót, khiến cho các phàm nhân khổ không nói nổi.
Tạ Ngang gật đầu nói: “Vậy Nghiêm Thành đang ở đâu?”
Lâm Lộ nghe đến đó đã có chút suy đoán, nhưng hắn không dám hỏi, chỉ trả lời: “Lúc trước Nghiêm đại nhân được ở rất gần phủ Thành chủ, nhưng sau đó lại bị đuổi ra ngoài, bây giờ đang ở trong một căn nhà ở gần cổng thành.”
Càng là người được coi trọng thì càng ở gần trung tâm quyền lợi, tự cổ chí kim đều như thế. Cho nên ở thành Dương, đang ở nơi nào cũng thể hiện một con người có được trọng dụng hay không.
Thành Thanh Châu thì ngược lại, thật sự kỳ quái, phàm nhân tu sĩ ở lẫn lộn với nhau, chẳng thể thấy được khác biệt về địa vị. Lúc trước, chính Lâm Lộ cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc hồi lâu.
Tạ Ngang cũng có tính toán trong lòng, ông nói: “Có một chuyện, ta yêu cầu ngươi hỗ trợ.”
Thần kinh Lâm Lộ chấn động: “Mời quản gia Tạ nói.”
Tạ Ngang nói: “Việc này ngoại trừ làm phiền ngươi, còn phải làm phiền hai người kia nữa. Bọn họ chạy đến từ thành Dương đến nên hẳn phải biết cách để quay lại thành Dương, chỉ cần hoàn thành chuyện này thì bọn họ sẽ là người Thanh Châu.”
Đương nhiên, chuyện đã đồng ý làm vẫn cần làm.
Lâm Lộ vui vẻ: “Vậy giờ ta đi gọi hai người họ tới ngay.”
Quản gia Tạ gật đầu.
Hai người Giang Nhị còn vui mừng hơn Lâm Lộ. Sau khi được ngủ giường sưởi, bọn họ hoàn toàn không muốn rời đi, nhưng thái độ của thành Thanh Châu lại có vẻ không quá cần bọn họ, cho nên bọn họ vẫn luôn lo lắng.
Bây giờ có chuyện tốt như thế này, bọn họ đương nhiên sẵn lòng đi làm.
Chỉ cần làm xong, vậy nửa đời sau sẽ ấm êm rồi!
Tạ Ngang nói: “Chuyện này cũng không khó. Ta sẽ đưa các ngươi đến gần thành Dương, sau đó cần các ngươi trốn vào thành, tìm được Nghiêm Thành để hỏi hắn có đồng ý tới Thanh Châu không. Chúng ta đặc ra quyền ưu tiên cho hắn đảm nhiệm đội trưởng đội săn thú, các đãi ngộ khác cũng giống như tu sĩ thành Thanh Châu. Tất nhiên là nếu Nghiêm Thành còn muốn dẫn tu sĩ khác theo thì vẫn được, nhưng mà không được hơn năm người và những người đó phải là những cao thủ trong đội săn thú mới được.”
Tuy lúc trước Lâm Lộ có suy đoán, nhưng khi thật sự được nghe quản gia Tạ nói, hắn ta vẫn có hơi kinh ngạc trước thái độ cầu tài như khát của Thanh Châu.
Hai người Giang Nhị đồng ý vô cùng vui vẻ.
Việc này cũng đơn giản. Hiện tại ở thành Dương, ngoại trừ những tu sĩ canh giữ cổng thành thì có rất ít người tuần tra những nơi khác, cho dù có tuần tra thì e là cũng chỉ ở gần quanh phủ Thành chủ thôi. Trong khi chỗ Nghiêm Thành ở lại quá hẻo lánh, căn bản chẳng có mấy người để ý tới.
Có lẽ bởi vì các tu sĩ thành Dương cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có người đến thành Dương trộm người vào ngày đông.
“Nếu Nghiêm Thành không đồng ý thì sao?” Giang Nhị nói với Tạ Ngang.
Tạ Ngang đáp: “Vậy các ngươi cứ quay về. Ta tin hắn là người thông minh, nếu hắn đã không đồng ý, vậy cũng không cần phải mời hắn tới Thanh Châu làm gì.”
“Việc này nên làm càng sớm càng tốt. Hừng đông ngày mai, chúng ta sẽ khởi hành đến thành Dương.”
Đó giờ tác phong của Tạ Ngang luôn sấm rền gió cuốn. Hôm nay ông trở về bẩm báo với Tô Thu Diên, qua hôm sau đã mang theo kiếm do chính y ban cho và người của y phái tới cùng xuất phát.
Kiếm là kiếm tốt, chỉ cần ra khỏi vỏ, đến tu sĩ Kim Đan cũng phải bị thương. Nhưng người lại không phải người tốt, bởi vì người này là Tần Việt mà dạo này Tạ Ngang luôn canh phòng nghiêm ngặt.
Ma Tôn tự đề nghị được ra ngoài, tuy Tô Thu Diên có chút không nỡ nhưng cũng đồng ý.
Dù sao y không thể lúc nào cũng buộc Tần Việt bên người mình được.
Ma Tôn không biết những biến hóa tâm lý kịch liệt của Tạ Ngang, mà có biết cũng chẳng để ý, cho nên vừa ra khỏi cửa, hắn ta đã nói ngay với Tạ Ngang: “Quản gia Tạ, ta muốn đi thành Dương tìm mấy người nấu cơm.”
Tạ Ngang vốn định ngó lơ Tần Việt, nhưng sau khi nghe xong lời này thì cũng gật gù một cách khá trịnh trọng: “Ngươi không nhắc nhở thì ta cũng quên mất, đây đúng là một chuyện lớn.”