Chương 37.1

"Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ."

Khi Nero bước lên chiếc tuần dương hạm, hắn nghe thấy Bạch Lang kỵ sĩ đang thì thầm gọi hắn từ khoang dưới.

Sau khi buổi lễ cầu nguyện tại thánh điện kết thúc, Bạch Lang kỵ sĩ lập tức theo Nero trở về phòng tắm thanh tẩy để chuẩn bị thay cho hắn bộ lễ phục dành cho chuyến du tuần.

Tuy nhiên, khi cởi bỏ bộ áo thánh ướt đẫm và chạm vào vùng bụng trắng trẻo mềm mại của tiểu hoàng đế, động tác của người kỵ sĩ dường như khựng lại trong giây lát.

Hắn ta nhìn quanh một vòng những vị tư tế thánh điện đang cúi đầu chờ lệnh trong phòng tắm, nhưng không nói gì thêm.

Lễ phục du tuần cầu kỳ và nặng nề, mà Nero lại không cho phép ai khác chạm vào mình, nên khi Bạch Lang Kỵ sĩ giúp hắn thay đồ xong, thời gian còn lại trước khi lễ tuần chính thức bắt đầu chưa đầy hai mươi phút.

"…Sheriff, lại đây một chút."

Bạch Lang kỵ sĩ gọi một hiệp sĩ đang gác cửa và dặn dò vài câu nhỏ nhẹ, rồi quay lại nhìn tiểu hoàng đế đang tranh thủ thời gian mở màn hình xử lý công việc. Cuối cùng, hắn ta lặng lẽ rời khỏi phòng tắm.

Nero không để ý, nhưng hệ thống thì nhận ra việc Bạch Lang Kỵ sĩ lén lút rời đi, liền báo động với mã màu vàng:

【Wow, không ngờ tên Bạch Lang này trông lương thiện mà lại là người đầu tiên ra tay với thánh tử! Bảo bối cứ tưởng tình tiết gặp gỡ bí mật ở thánh điện này sẽ thuộc về Lục Giác hay Hồ Hồ cơ chứ.】

Nero ngước mắt lên, quả thật không thấy bóng dáng của Bạch Lang kỵ sĩ, mà người bảo vệ bên cạnh đã được thay thế bởi vị Lang kỵ sĩ đang gác cửa.

Đây là một ngôi thánh điện cổ kính có hơn hai ngàn năm lịch sử, từng đóng vai trò là nơi trú ẩn trong nhiều trận chiến lớn. Số lượng đường hầm bí mật bên trong ước tính nhiều gấp mười lần so với cung điện Mặt Trời.

Nghe xong, Nero cười khẩy: 【Ngươi chắc chắn anh ta đi gặp riêng ai đó à?】

Hệ thống hào hứng đến mức xoa tay không ngừng: 【Ngài ký chủ ơi, tuy ngài không thấy được, nhưng bảo bối đây là một hệ thống mà thuộc nằm lòng tất cả các tình tiết ấy nhé! Hơn 90% các tình tiết diễn ra ở phần đầu nguyên tác đều xảy ra ở thánh điện này đó, ngay dưới mũi mấy vị tư tế mà dám chơi mấy trò vụиɠ ŧяộʍ...! Ôi trời, ngài không biết tên Bạch Lang chơi đùa phóng túng thế nào đâu!】

Trong khi hệ thống cứ lảm nhảm không ngừng, Nero lại bất giác cau mày.

Mặc dù muốn khai thác thêm nhiều thông tin từ "nguyên tác", nhưng sự thật là hắn chỉ có thể thấy những tình tiết thanh thuần, những phần còn lại nhiều khi phải dựa vào mô tả của hệ thống để có thể hình dung.

Hắn tắt màn hình, xác nhận đã đến giờ du tuần, rồi đứng dậy, dưới sự hộ tống của Lang kỵ sĩ, hắn tiến về phía cảng thánh sơn.

Bạch Lang kỵ sĩ, người vừa biến mất khỏi phòng tắm thanh tẩy, giờ mới chậm rãi quay lại.

Giọng hắn ta vẫn còn hơi thở dốc, một tay nắm chặt chiếc áo choàng trắng, che đi phần lớn bộ giáp bạc.

Khi thấy Nero bước vào khoang dưới, hắn ta liền gọi, từ xa tiến đến.

"Tiểu điện hạ?"

Nero biết thói quen của Bạch Lang kỵ sĩ, mỗi khi tinh thần căng thẳng cao độ, hắn ta thường vô thức gọi cậu bằng danh xưng cũ.

Tiểu hoàng đế không đáp lại ngay lập tức, chỉ tiếp tục bước vào khoang dưới mà không liếc nhìn sang.

Hắn ngồi xuống ghế chờ, bắt chéo chân, tiếp tục xem mật báo trên màn hình.

Bạch Lang Kỵ sĩ sững sờ một chút, với trực giác nhạy bén của loài động vật họ chó, hắn ta nhanh chóng nhận ra không khí không ổn.

Hắn nghĩ rằng mình đã gọi sai danh xưng, làm tiểu chủ nhân không vui, liền hạ giọng, nhẹ nhàng gọi: "Bệ hạ?"

"Ừm?" Nero cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn ngẩng đôi mắt đỏ lên, chậm rãi quan sát Bạch Lang kỵ sĩ một lúc.

Rồi nói: "Lại đây."

Bạch Lang Kỵ sĩ lập tức bước tới.

Ngay khi hắn ta cúi đầu, đầu ngón tay của vị hoàng đế tóc bạc đã đặt lên sau cổ hắn.

Tưởng rằng Nero muốn hắn ta bế cậu, hắn lập tức đưa một cánh tay vòng qua eo nhỏ nhắn của thiếu niên.

Nhưng ngón tay của vị tiểu hoàng đế nhẹ nhàng ấn xuống, kéo đầu của Bạch Lang kỵ sĩ gần sát đến mức gần như chạm mặt hắn.

"Bệ hạ?"

Bạch Lang Kỵ sĩ ngơ ngác, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của đối phương ở ngay trước mắt, theo bản năng yết hầu của hắn ta căng cứng.

Hắn lập tức ngước mắt lên, nhưng lại bắt gặp đôi mắt đỏ rực như ngọc quý của vị tiểu hoàng đế.

"Hôm nay đã tháo bộ giáp này chưa? Hửm?"

Nero chậm rãi vuốt ve nút tháo giáp sau cổ hắn ta, giọng cậu rất nhẹ.

"Nói thật, ta không trách ngươi đâu."

Bạch Lang kỵ sĩ càng thêm bối rối.

"Bệ hạ, sao ngài lại hỏi vậy? Theo lời thề, Bạch Lang chỉ tháo giáp khi ở một mình hoặc trước mặt Caesis."

"Ừm, ta cũng nhớ là như vậy." Nero cười cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, "Vừa rồi ngươi đi đâu vậy, Alexei?"

Bạch Lang Kỵ sĩ liền lo lắng quay đầu lại nhìn, dùng cơ thể cao lớn của mình che chắn cửa khoang, không để các tư tế ngoài cửa có thể nhìn thấy họ.

Sau đó, hắn ta kéo tấm áo choàng trắng xuống một chút.

Bánh mì.

Lộ ra một túi bánh mì nóng hổi, thơm phức.

Nero sững sờ một chút.

"Bệ hạ, thời gian trước khi du tuần quá gấp rút, thần chỉ kịp mua được bấy nhiêu đây."

Sợ các tư tế thánh điện nghe thấy, Bạch Lang Kỵ sĩ nhỏ giọng giải thích, "Ngài đã hai ngày không ăn uống gì, thần lo ngài sẽ kiệt sức. Trước khi tàu du tuần rời khỏi ngọn núi, ngài vẫn còn thời gian, hãy ăn lót dạ chút..."

Thánh điện nằm trên đỉnh núi Thánh, vốn dĩ đã cách xa khu chợ dưới núi.

Hắn ta đã nhờ các Lang kỵ sĩ theo cùng bảo vệ Nero, lái thiết bị bay trên bộ giáp xuống núi và tìm kiếm suốt nửa ngày mới tìm được tiệm bánh gần nhất.

Bạch Lang Kỵ sĩ rất hiểu tính cách kiêu ngạo của tiểu hoàng đế, chỉ cần còn ở trong phạm vi của thánh điện, dù có đói đến mức hoa mắt, Nero cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối.

Hắn ta lo nếu công khai mua đồ ăn, Nero sẽ tức giận vì cho rằng hắn tự ý hành động, nên đã giấu bánh mì trong áo choàng, tránh khỏi sự giám sát của các tư tế thánh điện rồi lén lút trở về.

"Bệ hạ, không ai nhìn thấy thần mua bánh mì đâu. Mỗi loại thần mua một cái, ngài xem có loại nào ngài thích không?"

Bạch Lang kỵ sĩ đứng chắn trước cửa khoang, lấy bánh mì từng cái từng cái ra, "Khi nhỏ ngài thích nhất là vị mật ong, nên thần đã mua hai cái bánh mì nướng mật ong..."

Hắn chỉ lo nhỏ giọng lẩm bẩm, mãi lâu sau mới nhận ra Nero không có phản ứng, liền ngạc nhiên cúi đầu nhìn cậu.

Nhưng ngay sau đó, hoàng đế tóc bạc hơi nhíu mày, không tự nhiên dời ánh nhìn, cầm lấy bánh mì ăn từng miếng nhỏ.

Bạch Lang kỵ sĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo truyền thống của thánh điện, sau khi kết thúc nghi lễ thánh đàn, sẽ ngay lập tức tiến hành cuộc du tuần quan trọng của thánh điện.

Thời gian gấp rút và cách sắp xếp không chút nhân tính khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu các quan chức lễ nghi có nhớ rằng hoàng đế đã nhịn đói suốt một ngày đêm.

May mắn thay, đây là tàu du tuần dành riêng cho hoàng đế và thánh tử. Dù các tư tế thánh điện có muốn dòm ngó bên trong, họ cũng không có quyền lên tàu, và các Lang Kỵ sĩ đã canh gác ba lớp trong, ba lớp ngoài ở cửa khoang, khiến họ chỉ có thể đứng từ xa, cúi đầu im lặng.

Nero giấu mình sau tấm áo choàng của Bạch Lang kỵ sĩ, nhanh chóng ăn hết nửa cái bánh mì, đôi má trắng ngần phồng lên.

Khi dạ dày trống rỗng có thứ gì đó lấp đầy, cuối cùng cậu không còn cảm giác đói cồn cào nữa.

Khi cậu đang xé phần bánh mì còn lại và uống sữa từ tay Bạch Lang kỵ sĩ, thì đột nhiên bên ngoài cửa khoang trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một Lang kỵ sĩ đang đứng canh nhỏ giọng cảnh báo.

"Bệ hạ!"