Chương 3

“Đát, đát.”

Gậy chỉ huy vung lên hai lần trong không khí.

Đàn cello và kèn trombone vang lên cùng lúc.

Khúc dạo đầu hoành tráng của “Bản giao hưởng Hoàng gia” như tiếng sấm rền trước cơn mưa rào, vang vọng trong Thái Dương Cung tráng lệ.

Tấm thảm màu đỏ tươi trải dài đến bậc thang, ô cửa hình vòm khổng lồ của Thái Dương Cung, rồi đến ngai vàng ròng ở cuối cung điện.

Hàng vạn quan lại và quý tộc của đế quốc đứng ở hai bên. Mọi người đều ngẩng cao đầu và nín thở, cơ thể căng thẳng như đang chờ đợi ai đó đến.

"Sao lâu như vậy điện hạ không xuất hiện?"

Đại công tước vinh dự của đế quốc Thiên hà, Harrison Lauder, đang trong ngóng chờ đợi bên dưới bậc ngai vàng.

Ông ta cầm trên tay chiếc khay có vương miện hoa hồng, trong khi lo lắng hỏi đoàn tùy tùng của mình, một bên không kiềm chế được thường xuyên liếc nhìn chiếc vương miện bằng vàng ròng khảm hồng ngọc bằng đôi mắt thèm khát.

"Hai tuần trước nó bị sốt cao, ta không được phép vào thăm…Ôi, đứa cháu nhỏ bé tội nghiệp của ta! Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên phước lành của Thánh Tử không có tác dụng, đừng để sau bao vất vẻ đứa trẻ tội nghiệp này mới đến được thủ đô đế quốc, mà không thể chân chính lên ngôi lần này hay sao?"

Một người tâm phúc trả lời: "Không cần phải lo lắng quá đâu, thưa ngài. Không phải ngài đã cử 7 omega xinh đẹp đến chăm sóc riêng cho Hoàng đế bệ hạ sao? Có lẽ Bệ hạ chỉ làm việc quá sức thôi."

Đại công tước Harrison kìm nén khóe môi cong lên, không phản bác mà giả vời tức giận: "Như thế càng không được! Bình thường thì quậy phá cũng không sao, nhưng hôm nay là lễ đăng quang của nó!"

Kể từ khi Caesar Augustus Caius sửa đổi hiến pháp, và tự bổ nhiệm mình lên nắm quyền đến khi ông chết đi, liên bang Hành tinh Thứ ba chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Gã khổng lồ được gọi là "Đế quốc Thiên hà" đã trỗi dậy từ đống tro tàn của chiến tranh.

Đế quốc tồn tại hơn 900 năm và trải qua vô số sự chia cắt và xâm lược của các nước khác. Trong cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt, nhóm quý tộc tiếp tục chiêu mộ quân đội và chia rẽ thiên hà, trong khi gia tộc Caius, người sáng lập nên đế quốc, dần suy tàn.

Mười năm trước, Lãnh chúa Rupert, anh họ của cố Hoàng đế Carague, đã phát động "Cuộc đảo chính Thái Dương Cung" gây chấn động cả thiên hà.

Ông và quân nổi loạn đã phế truất Hoàng đế Carague, bí mật hành quyết ông và tất cả các thái tử, đồng thời tiêu hủy thi thể của họ trong tia sáng của khẩu đại bác positron.

Tuy nhiên, Rupert đã dồn quá nhiều sức lực vào việc phân chia lợi ích với các đại quý tộc và ông đã phạm phải sai lầm chết người nhất trong cuộc đời mình.

---Nero, tiểu hoàng tử người trong mình chảy dòng máu hoàng gia chính thống, đã thành công thoát khỏi cuộc thảm sát.

Khi bỏ trốn Nero chỉ mới 8 tuổi. Người ta đồn rằng, khi tiểu hoàng tử còn nhỏ yêu thích nghệ thuật, kiến trúc và khoa học, không hề hứng thú đối với việc thống trị đế quốc. Ngoài ra, trên hắn còn có 4 anh chị em là Alpha. Vì vậy, hắn không thật sự được bồi dưỡng trở thành một hoàng tử.

Đêm xảy ra đảo chính, Nero được những Lang kỵ binh hộ tống đến vùng biên giới hẻo lánh.

Kể từ đó, nhóm quân nổi loại đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thành công.

Chuyện này như cái gai mắc trong họng của Rupert suốt 10 năm qua, khiến ông ăn ngủ không yên. Dù đã thành công ngồi lên ngai vàng nhưng ông ngày càng hốc hác vì sợ hãi và lo lắng.

Sự thật chứng minh, nổi lo sợ của ông là chính đáng.

----Mười năm sau, thanh kiếm của Damocles treo trên đầu, cuối cùng cũng đập tan chiếc vương miệng giả của ông ta thành từ mảnh.

Nero 18 tuổi dẫn hơn 300 Lang kỵ sĩ đánh vào thủ đô.

Ngày hoàng đế trở về như sấm chớp, toàn bộ Thái Dương Cung lộng lẫy gần như giống như địa ngục trần gian.

Gia đình Rupert, đã cai trị đế chế trong một thời gian ngắn là 10 năm, bao gồm các thành viên trong gia đình, người hầu, họ hàng quý tộc và bạn bè đã trao đổi thư từ với nhau, và thậm chí cả tá ngựa con thuần chủng và chó Enkel mắt xanh do chính Rupert nuôi dưỡng, đều bị kéo về Thái Dương Cung để xử tử.

Tử tù bị đâm vào những bộ phận không gây chết người, giống như động vật chuẩn bị gϊếŧ thịt, bị treo ở lối vào Thái Dương Cung để lấy máu.

Máu nhỏ giọt nhuộm đỏ các bậc đá cẩm thạch của Thái Dương Cung.

Một tháng sau, sau khi xác nhận tất cả tử tù đã tắt thở, Nero hạ lệnh chém đầu họ, trát thạch cao rồi treo lên những cây cột khổng lồ của Tòa án Hoàng gia. Để họ ngày đêm canh gác nghĩa trang hoàng gia phía sau Thái Dương Cung.

Loại hình phạt tàn khốc này chỉ tồn tại ở thời kỳ cổ đại, đã gây chấn động lớn cho giới quý tộc và quân nổi loạn.

Tai tiếng của bạo quân Nero nhanh chóng lan rộng khắp thiên hà.

".........Tôi nghe nói tân hoàng đế lần này của chúng ta còn rất trẻ, thậm chí còn chưa tới kỳ giai đoạn phân hoá…...”

"........Tôi cũng nghe nói rằng đôi chân của Bệ hạ đã bị người của Rupert làm tàn tật nặng nề trong cuộc chạy trốn. Vậy sau vị hoàng đế điên này, liệu sẽ có một vị hoàng đế tàn tật khác không?”

"Nhưng phương pháp xử lý bọn nổi loạn của hắn ta lại..."

"Ta chỉ có thể nói, không hổ là con của "Điên đế""

Thời gian chờ đợi quá lâu, các quý tộc ngồi trên thảm bên phải lợi dụng sự che đậy của bản giao hưởng để mấp máy môi thì thầm.

Trong thời gian ngắn ngai vàng đã đổi chủ nhiều lần, trong hoàn cảnh như vậy khó có ai có thể giữ được sự kính sợ và trung thành với vương thất.

Hơn nữa, cha ruột của Nero, cố hoàng đế Cagarue, quả thực là "bạo quân đẫm máu" và "hoàng đế điên ăn thịt người" nổi tiếng.

Truyền thuyết kể rằng do mắc một loại bệnh tâm thần nghiêm trọng nào đó, vào cuối triều đại của mình, ông đã rơi vào trạng thái điên loạn không thể kiểm soát, thậm chí còn thực hiện những hành vi khủng khϊếp như là ăn thịt người.

"Điều này có nghĩa là chúng ta vẫn chưa được sống bình yên?"

"Không hẳn. Theo luật đế quốc, nếu tân hoàng đế lên ngôi chưa tới kỳ phân hóa, thì thừa tướng, nhϊếp chính và hội đồng hoàng gia sẽ quản thúc....."

"Đại công tước Harrison lần này thực sự đã đặt cược đúng! Nếu ngày đó ta là người mở Pháo đài Hoàng gia cho Bệ hạ... thì ta cũng sẽ..."

“Giúp đỡ con trai của một vị hoàng đế điên không phải là một việc tốt… Nhỡ một ngày nào đó hắn đột nhiên phát điên thì sao…”

"Chờ xem. Có lẽ vài năm nữa, ngai vàng phía trên sẽ lại đổi người..."

Vài cặp mặt mang thâm ý nhìn Đại công tước Harrison đang đắc ý ngồi trên vương tọa.

".....Lại chúa trên cao, Thánh Tử bân ân. Hướng Thánh Hoàng, cha đẻ của Đế chế Thiên hà!"

Lễ quan sướиɠ vang bài phát biểu của mình, khúc dạo đầu như sấm sét đã tạm dừng.

Tiếng kèn nổ lên như tia chớp xé toạc màn đêm Thái Dương Cung.

Trong lúc nhất thời, mọi lời thì thầm đều bị che đậy bởi bản giao hưởng sấm sét.

Dưới cái nhìn im lặng chăm chú của hàng chục ngàn người.

Ở cuối cầu thang của Thái Dương Cung, một bóng người từ từ xuất hiện.

Một hiệp sĩ cao lớn mặc áo giáp bạc, sau lưng khoác chiếc áo choàng trắng rũ xuống đất.

Mũ bảo vệ của hắn được khắc thành hình đầu sói dữ tợn, chỉ có một cặp mắt hình mắt sói, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Phía sau hắn còn có hai đội kỵ binh sói đen cũng được trang bị súng đạn thật. Tiếng giày chiến đấu hạng nặng chạm đất lớn đến mức làm lu mờ bản giao hưởng.

Sắc mặt của tất cả quý tộc đều biến sắc.

Đây là đội quân mũi nhọn nổi tiếng của Đế quốc Thiên hà - Imperial Wolf Riders.

Kỵ binh Sói là đội cận vệ hoàng gia do chính Caesar thành lập, chỉ có gia tộc Caesis mới có toàn quyền điều động đội quân này.

Sau khi tuyên thệ trở thành một Lang kỵ sĩ, các kỵ sĩ trong cả cuộc đời sẽ không kết hôn và sinh con, thậm chí họ có thể không dễ dàng cởi bỏ áo giáp. Họ sẽ chỉ chiến đấu để bảo vệ gia đình Caesis cho đến khi chết trong vinh quang.

Áo giáp của Lang Kỵ binh hoàn toàn là màu đen. Chỉ có một người có tư cách mặc áo giáp trắng - hiệp sĩ trưởng được hoàng gia chỉ định.

Bạch Lang kỵ sĩ bước đi trầm ổn qua những mái vòm vàng của Thái Dương Cung và bước về phía ngai vàng trên bục cao.

Trong lòng ngực hắn còn ôm một thiếu niên tóc bạc lông mi như tuyết, dáng người hơi mảnh khảnh.

Vị hoàng đế tối cao của Đế quốc Thiên hà thực ra chỉ là một cậu bé tóc bạc, nhìn bề ngoài không quá mười tám tuổi. Hắn ta mặc một bộ quân phục hoàng gia màu đen tuyền, trên vai khoác một chiếc áo choàng dày và lộng lẫy màu đỏ tươi, trên áo choàng được trang trí bằng những bông hồng lá bạc được làm từ những viên đá quý tinh xảo.

Tà của chiếc hoàng bào dùng trong buổi lễ rất dài, cho dù kỵ binh đã dùng tay giữ một phần của nó, thì phần lớn tà áo vẫn bị rơi rủ xuống thảm đỏ, kéo dài theo bước chân của hắn.

".....Thánh tử, ta biết tân hoàng còn trẻ, nhưng không ngờ hắn trông còn trẻ hơn ta nghĩ!"

"Có vẻ như hắn thực sự bị tàn tật. Hắn ta thậm chí còn không thể tự mình bước đi trong lễ đăng quang của chính mình..."

"Suỵt! Suỵt!"

Nhìn thấy hai người đến gần, các quý tộc ngồi ở hàng ghế đầu vội vàng đẩy đồng bọn nhắc nhở lời nói của họ để tránh làm liên lụy đến mình.

Nero đang trong lòng của Bạch Lang Kỵ sĩ, đôi mắt đỏ lười biếng nheo lại, vẻ mặt trông rất thoải mái. Nhìn không giống như hắn đang tham dự một lễ đăng quang được hàng ngàn người chú ý, mà giống như hắn đang đi dạo trong vườn hoa hồng của mình.

Ánh sáng của pha lê vàng từ mái vòm cung điện chiếu xuống người Nero, khiến mái tóc bạc thuần khiết của vị hoàng đế trẻ tuổi tỏa sáng như một dải ngân hà.

Cả thiên hà đều biết hoàng gia Caesis có rất nhiều mỹ nhân tóc bạc. Vị hoàng đế điên cuối cùng đã làm đủ mọi việc mất nhân tính, nhưng ngay cả những người ghét ông ta nhất trong đế quốc cũng khó có thể lấy vẻ ngoài của ông ta làm cái cớ để ghét bỏ ông ta.

Thừa hưởng gen ưu việt của hoàng gia, khuôn mặt của Nero khiến người ta khó có thể hình dung ra thủ đoạn tàn khốc của hắn.

Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp này lại có một đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng.

Đôi mắt này rất giống với đôi mắt của Hoàng đế điên Carague, khiến khí chất của Nero trông rất nguy hiểm. Khi tình cờ đi ngang qua một nhóm quý tộc già ở hàng ghế đầu, những lão già từng trải qua sự cai trị của Carague không khỏi rùng mình toàn thân, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong bản giao hưởng hoành tráng, Bạch Lang Kỵ sĩ bước lên ngai phía dưới sân khấu.

Ở đó, Đại công tước Harrison, người sắp trao vương miện cho Nero, tay cầm chiếc vương miện vàng, đang mỉm cười ôn hòa chờ đợi họ.

"Nhân danh Thánh Tử..."

Bạch Lang Kỵ sĩ chân phải lùi lại nửa bước, chuẩn bị quỳ một gối trước Đại công tước Harrison.

Nero nói: "Đợi đã."

Nụ cười trên mặt Đại công tước Harrison chợt cứng đờ.

Nero nhìn ông ta, đôi mắt đỏ cụp xuống, khóe môi nhếch lên: “Cữu cữu thân ái, hôm nay cữu cữu thực sự không nên là người trao vương miện cho ta.”

Đại công tước Harrison thấp giọng và vội vàng nói: "Nhưng thưa Bệ hạ! Theo luật của Đế quốc, chỉ có Thánh Tử hoặc Nhϊếp chính vương mới có thể thực hiện lễ đăng quang hoàng đế… Nhưng như ngài biết, Thánh Tử sống ở Thiên hà Delphi, hàng ngàn năm qua chưa từng rời khỏi."

Ông ta phải nuốt lại những lời còn chưa nói hết. Bởi vì ông không còn cách nào khác, ngoài phát hiện ra tên bạo quân trẻ tuổi ngạo mạn trước mặt đã không còn để ý đến mình nữa.

“Khi ta mới 7 tuổi, thầy của ta đã từng nói với cha ta rằng ta không thể trở thành hoàng đế của Đế quốc Thiên hà. Vì đó sẽ đem đến tai họa cho ta."

Nero giơ tay lên, bản giao hưởng đột nhiên tắt dần đi.

Giọng nói trầm ổn của hoàng đế vang lên trong Thái Dương Cung.

“Nhưng hôm nay, dưới sự chứng kiến

của các ngươi, những người hầu trung thành của ta, ta đã ngồi ở đỉnh ngai vàng này."

"Với tư cách là chủ nhân tương lai của đế quốc này, ta sẽ ban hành sắc lệnh đầu tiên - ta muốn Đại học sĩ Gagne, người đã tiên đoán rằng ta sẽ không thể chịu nổi sức nặng của chiếc vương miện, tự mình trao vương miện cho ta."

Đám đông xôn xao. Các quý tộc lần lượt tránh đường, và một học giả già gần như không thể tự mình đứng vững đang được một Lang Kỵ binh dìu đi.

“Bệ hạ.” Lão học giả run rẩy chống nạng, nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, “Việc ngài làm không phù hợp với quy luật thiêng liêng của đế quốc…!”

Nero: "Thầy yêu quý, xin hãy trả lời con một cách vị tha như trước. Rupert tự mình đăng quang phù hợp với luật nào của đế quốc?"

Tiếng bàn tán của đám đông trở nên to hơn. Các quý tộc ném ánh mắt thương hại hoặc chế giễu về Gagne.

Hiển nhiên, quá trình báo thù của hoàng tử cuối cùng vẫn chưa kết thúc. Ngay cả học giả già Gagne, người đã giúp đỡ Hoàng đế Caius trong ba thế hệ, cả đời lương thiện, cũng bị vị hoàng đế nhỏ đầy thù hận công khai làm nhục vì một lời nói dối mà ông ta đã đưa ra trong những năm đầu.

“Học sĩ Gagne, đây là ý chỉ của hoàng đế đáng kính. Ngài nên coi nó như một ban ân và nhận nó với lòng biết ơn."

Đại công tước Harrison đặt khay vương miện vào tay vị học giả già, giấu nụ cười hả hê.

Dù sao hắn cũng chưa bao giờ nhận được sự giáo dục nghiêm khắc dành cho hoàng tử, lúc này có thể thấy cháu trai nhỏ của hắn vẫn là một đứa trẻ dễ nổi nóng.

Trẻ con là đối tượng dễ kiểm soát nhất, đặc biệt là những đứa trẻ có gia đình tan vỡ từ khi còn nhỏ và đã trải qua những năm tháng lưu vong khốn khổ. Trước mặt người khác, sự phục tùng vô điều kiện sẽ cho nó đủ thể diện. Người khác cho nó một ít kẹo và một cái ôm ấm áp, vị hoàng đế nhỏ vốn đã có vết thương trong lòng đương nhiên sẽ muốn dựa dẫm vào ông ta.

Đợi đến lúc đó……….

Trong khi vẫn đang suy nghĩ về tương lai, hắn nghe thấy một âm thanh nhỏ của áo giáp va chạm.

Người kỵ sĩ đã đối mặt với lão già cô độc bưng khay đứng đó, môi run run, quỳ một gối xuống.

Khi không ai để ý, Nero cũng nhìn sâu vào người thầy của mình và đây cũng là lần đầu tiên hắn cúi đầu nhìn người khác.

".....Nhân danh Thánh Tử, hãy đeo biểu tượng vinh quang của hoàng gia này. Vương miện ánh sáng."

Trong cơn tuyệt vọng, Gagne mấp máy môi và đọc lại bài phát biểu đăng quang mà ông đã nghe qua ba lần.

"Hãy nhớ rằng người là hoàng đế và là quân vương vô thượng, người là chúa tể của thế giới và là vua của thiên hà, hãy dẫn dắt người dân của người và để họ tắm trong vinh quang của người đời đời kiếp kiếp..."

“Ta sẽ khắc ghi."

"......Cầu xin Thánh Tử bảo vệ người, phải hứa tránh xa những lời gièm pha và khoa trương giả dối, đồng thời bảo vệ những quy luật thiêng liêng và bất khả xâm phạm của Đế quốc. Hãy cai trị đất nước của ngài bằng công lý, lòng thương xót, sự cao thượng và lẽ phải."

"Ta sẵn sàng cam kết."

"Nhân danh Thánh Tử, ngài long trọng tuyên thệ rằng ngài sẽ cống hiến hết mình với tư cách là một vị vua cho người dân trong đế quốc của mình."

Hàng lông mi của vị tân hoàng đế rũ xuống, hàng mi dài dường như được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

“—Nero Augustus Caesis, tại đây xin thề."

Hắn thấp giọng nói.

"Với tư cách là một vị vua, ta sẽ cống hiến hết mình cho thần dân của mình."