Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Phản Diện Bạo Quân A Sau Phân Hóa Thành O

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Điều này sẽ không có vấn đề gì."

Viên quan y tế hoàng gia cẩn thận tháo miếng băng quanh cổ Eva.

Eva đưa tay ra sau chạm vào.

Cổ của cô vốn mịn màng và thanh tú, giờ chỉ còn lại một số vết sẹo không đều màu sau gáy nơi các tuyến đã được đào ra.

"Tôi dám nói đây là ca bệnh chữa trị thành công nhất mà tôi từng xử lý!"

Vị sĩ quan y tế lau những giọt nước mắt nhỏ trên mắt, đồng thời không quên gật đầu mỉm cười giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt của những người giúp việc xung quanh: "Cảm ơn Thánh Tử! Cảm ơn Hoàng Đế bệ hạ! Và sự kiên trì quý giá của cô Eva.”

So với lúc mới vào trường y vài tháng trước, cô gái omega bây giờ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô từ từ đứng dậy và chào người nhân viên y tế một cách trang trọng.

"Dừng lại! Tôi quen với việc cô đấm tôi hơn."

Nhân viên y tế và trợ lý nói đùa về chuyện đã xảy ra khi họ gặp nhau lần đầu, nhưng Eva mím chặt môi và tỏ ra rất xấu hổ.

Cuối cùng, cô nói với giọng lí nhí: "Thật xin lỗi vì đã đối xử với anh như vậy, cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi. Tôi rất biết ơn lòng tốt của anh."

Đối với những người đã trải qua quá trình phân hóa thứ cấp, việc cắt bỏ tuyến sinh dục không đơn giản như cắt ruột thừa.

Vô số omega quý tộc chết ở các phòng khám tư mỗi năm, chưa kể những người như Eva bị cắt tuyến bằng dao cạo cũ trong phòng giam bẩn thỉu.

Những ngày đầu Nero ném cô vào trường y, cô vẫn còn sức chống cự và chửi bới;

Nhưng trong vòng hai ngày, cô bị biến chứng nặng và được đẩy vào phòng cấp cứu qua đêm.

Những tháng tiếp theo, cô liên tục rơi vào tình trạng hôn mê vì sốt cao và được đưa trở lại từ bờ vực của cái chết.

Cơ thể của một omega bản địa vốn đã rất mỏng manh. Cùng với khả năng miễn dịch bị suy giảm đáng kể, chỉ một cơn cảm lạnh cũng có thể gϊếŧ chết cô ấy.

Cô không còn sức lực để nghĩ đến mối hận thù giữa hai gia đình nữa.

Nhưng có một đêm, khi nàng lại được quan y cứu, nàng ngơ ngác nhìn vầng sáng của vô ánh đèn, trong lòng không hiểu sao lại nghĩ tới một việc ——

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô vẫn còn ở Pháo đài Deta xa xôi và hoang vắng, bị bao vây bởi bầy lang sói?

Trong môi trường y tế ưu việt trước mặt hoàng đế, sức khỏe của Eva ngày càng được cải thiện.

Cô được thông báo rằng cô có thể tự do di chuyển trong cung điện, nhưng không được phép nói chuyện với nhân viên cung điện ngoài Lang Kỵ sĩ .

Trước đó, cô thực sự tin vào những tin đồn mà mình nghe được từ các quan trong triều đình, đặc biệt là phần về sự trụy lạc của tiểu hoàng đế - đôi khi cô còn không cố ý nghe lén. Nhưng trong Cung điện Mặt trời này, nơi được cho là do Caesis thống trị, vì lý do nào đó, ngay cả một người hầu quý tộc cấp thấp cũng có thể chỉ trích hắn ta.

Hoàng đế nào đã gϊếŧ chết rất nhiều quý tộc phương Bắc, giữ lại một nhóm omega trong Kính Tuyền Cung? Ngay cả khi lên ngôi trước khi lên cơn sốt nặng, hắn ta vẫn không quên quan hệ với Mimir; hoàng đế kiểu gì vậy? yêu Eva, đưa người từ phương bắc lên? Giành lại môi trường, chăm sóc cơ thể thật tốt, chỉ để cho vui …...

Cô sợ hãi đến mức lén giấu một con dao ăn trong bữa ăn và nhét nó dưới gối.

Ba tháng sau, cô phát hiện ra rằng con dao ăn thực sự rất tiện lợi cho việc gọt táo.

Khi sống trong ký túc xá, cô cũng gặp được người bạn omega đầu tiên của mình.

Bởi vì cô được chẩn đoán là đã phân hóa thành omega ngay từ khi sinh ra, nên để bảo vệ cô khỏi môi trường khắc nghiệt, cô đã được bảo vệ trong lâu đài lãnh thổ khi còn nhỏ, cố gắng tránh tiếp xúc với công chúng và tránh thu hút nhiều sự chú ý càng tốt. .

Giới tính của cô cũng là một bí mật tuyệt đối trong gia đình.

Ngay cả Heydrich, con trai cả, cũng chỉ được biết rằng em gái út của anh là beta.

Mimir đã bị sốc và khâm phục trước thành tích đào tuyến của cô.

Nhưng khi được hỏi liệu cậu có thể lựa chọn, liệu cậu có còn muốn trở thành omega không?

Mimir lưỡng lự.

"Tôi...tôi không biết."

Thiếu niên tóc đen cúi đầu nói: "Nếu tôi là alpha hoặc beta, chẳng phải tôi càng khó có thể phục vụ bệ hạ sao?"

Eva nhạy bén nắm bắt được một tin tức: "Hắn... hắn không tới tìm ngươi?"

Mimir nhìn cô rồi nhìn sân cung điện nơi chỉ có Lang Kỵ sĩ đang canh gác, như thể để xác nhận liệu cô có phải là người của bệ hạ hay không.

Cuối cùng, cậu thất vọng nói: “Làm sao có thể? Cho dù Lang Kỵ sĩ không bảo vệ ngài chặt chẽ, bệ hạ cũng sẽ không thích thần. Kỳ thực, thần biết sẽ không thể sinh con cho bệ hạ.” Một người thừa kế có một omega như tôi. Tôi nghe nói rằng Truyền thống của gia tộc Caiusis luôn là kết hợp giữa alpha tốt nhất và omega hàng đầu. Để đảm bảo rằng người thừa kế hoàng gia có trình độ vượt trội...

"Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc phục vụ Bệ hạ. Bệ hạ đã dạy tôi đọc và đối xử rất tốt với tôi. Tôi chỉ muốn có cơ hội báo đáp ngài ấy..."

Eva khẽ nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Nếu hắn ta thực sự tốt với cậu, lẽ ra hắn không nên đeo vòng cổ Asimov cho cậu!"

Mimir vội vàng giải thích: “Bệ hạ không hề đeo chiếc vòng cổ cho tôi, nó là do Viện Tiaojia đeo cho tôi. Vòng cổ của Asimov sau khi đeo vào thì không thể cởi ra được. Việc cưỡng bức tháo nó ra sẽ làm tổn thương não. Nhưng điều đó không có tác dụng gì.”

Eva thường thức dậy vào lúc nửa đêm với cơn đau từ vết thương. Trằn trọc không chịu nổi nên cô đứng dậy đi đến Vườn Hồng để tận hưởng làn gió đêm.

Bất kể ban đêm cô thức dậy lúc mấy giờ, đèn trong phòng làm việc dường như vẫn luôn sáng. Có lúc cô cho rằng để đèn trong phòng làm việc là một loại quy định nào đó trong tẩm thất.

Cho đến một lần, cô đang ngơ ngác trong sân vào sáng sớm, nhìn thấy ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên vụt tắt.

Sau đó, âm thanh của áo giáp va chạm nhẹ vang lên.

Một nhóm Lang Kỵ sĩ qua hành lang trong sân và tiến về phía phòng ngủ ở đầu kia của cung điện.

Dẫn đầu là Lang Kỵ sĩ mặc áo giáp bạc và áo choàng trắng.

Hắn ôm vị hoàng đế trẻ đang ngủ say trong lòng, tư thế ôn nhu như ôm một bó hoa hồng.

Khi chứng kiến cảnh tượng này, cô chợt nhớ ra.

Bạo quân cuối cùng của gia tộc Caesis năm nay chắc chắn nhỏ hơn cô một tuổi.

Liệu một vị hoàng đế ngày ngày làm việc cật lực đến tận khuya có thực sự rảnh rỗi nhiều thời gian như vậy để làm những việc “đồi trụy” đó không?

Cảm xúc của cô về Nero phức tạp đến mức khi vị quan y tế hoàng gia tâng bốc cô:

"Bệ hạ vẫn luôn chú ý đến tình trạng của cô - tuy rằng không trực tiếp hỏi ta... Nhưng khi Bệ hạ đến trường y để khám sức khỏe định kỳ, luôn luôn lén lút lấy hồ sơ bệnh án của cô ra để kiểm tra."

“Khi nào làm quen với bệ hạ thì có thể nói chuyện với ngài ấy… Ừm… Các trường y lớn năm nay vẫn còn thiếu một loạt cabin điều trị mới nhất…”

Eva không còn chống trả như trước nữa.

Cô ấy vẫn im lặng và ngẫu nhiên gật đầu.

Vào tháng 2, khi Nero thường xuyên tham dự cuộc họp hoàng gia, Eva và Mimir đang dọn dẹp cung điện.

Rốt cuộc, không có người hầu nào trong cung điện được phép vào cung điện, ngoại trừ họ và Lang Kỵ sĩ.

Cũng không thể mong đợi Lang Kỵ sĩ chỉ biết bảo vệ hoàng đế sẽ chú ý đến việc có vết bẩn trên bệ cửa sổ hay giá sách hay không.

Eva bước vào phòng làm việc mang theo máy hút bụi và nhìn thấy Mimir đang nằm trên sàn, cẩn thận sao chép một bản vẽ thiết kế đã được vò nát thành một cuộn giấy.

“Đây là cái gì?” Eva nhẹ nhàng hỏi, đồng thời cau mày nói: “Mau đặt lại, đừng động vào đồ của bệ hạ.”

“Tôi không biết, hình như là một bức tranh dùng để thiết kế một căn phòng.” Mimir vội vàng nói: “Tôi không hề chạm vào những bức vẽ trên bàn, tôi chỉ lấy chúng từ thùng rác ra thôi… Tôi chỉ muốn hỏi xem tại sao Bệ hạ lại vẽ đẹp đến vậy."

Hai người chụm đầu nghiên cứu rồi trải một mảnh giấy trắng bỏ đi xuống đất, cố gắng bắt chước vẽ tranh trên giấy.

Cho đến khi Mimir khịt mũi thật mạnh và phát hiện ra rằng phòng làm việc đang tràn ngập một loại hương hoa hồng thoang thoảng lạnh lẽo.

Cậu ta kinh ngạc quay lại: "Bệ hạ!"

Nero ngồi trong vòng tay của Bạch Lang Kỵ sĩ, chống cằm và nhìn xuống đất từ phía sau hai người họ.

Sau khi bị Mimir phát hiện, vẻ mặt của hắn không thay đổi nhiều. Chỉ hỏi: "Trước đây ngươi đã nghiên cứu thiết kế kiến trúc một cách có hệ thống chưa?"

Cả hai đều lắc đầu. Mimir cũng nói thêm: “Thần không được dạy những điều này”.

Nero gật đầu, lặng lẽ nhìn những bức vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất một lúc rồi nói: "Thu dọn đồ đạc và quay về, ta phải làm việc."

Hai người nhanh chóng quét sạch giấy vụn, gói vào túi rác rồi lôi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Bạch Lang Kỵ sĩ, Eva cảm thấy tiểu hoàng đế liếc nhìn vết sẹo sau gáy của cô.

Khi cô quay lại nhìn, cô thấy Nero nhanh chóng đưa mắt nhìn những bức vẽ trên bàn, như thể chưa từng rời mắt.

Cô chạm vào vết sẹo sau gáy để bình tĩnh lại.

“Bệ hạ.” Cô nhỏ giọng nói: “ Y quan của ngài đã nói với thần, biến chứng của việc cắt bỏ tuyến sinh dục đã không còn nghiêm trọng nữa, từ giờ trở đi, thần chỉ cần chú ý nhiều hơn đến chế độ ăn uống và tập luyện để tăng cường thể lực.”

"Ừm." Nero lật xem trên bàn bản vẽ, thản nhiên đáp: "Tốt."

Eva nhắm mắt lại, thấp giọng nói: " Y quan đã đề cập rằng ngài vẫn đang bí mật chú ý đến tình trạng của tôi mặc dù lịch trình bận rộn của tôi. Cảm ơn sự quan tâm quên mình của ngài, thưa Bệ hạ. Không sao cả... bất kể gia đình tôi là ai. Dù sao đi nữa, theo giáo lý báo đáp ân nghĩa, lần này tôi sẽ luôn ghi nhớ ân đức ngài đã ban cho tôi.”

Cô có chút xấu hổ và không nhận thấy sắc mặt Nero đang tối sầm lại.

Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy tiểu hoàng đế sắc mặt cứng rắn, giọng nói cứng rắn:

"Quân y nói ta đang âm thầm chú ý đến tình trạng của ngươi? Nói nhảm, hắn nên hoàn thành nhiệm vụ của quân y, thay vì âm thầm đoán tâm tư hoàng đế!"

Eva choáng váng. Nhưng dù sao nàng cũng sinh ra trong gia tộc Heydrich, trong nháy mắt suy nghĩ, nàng lập tức đổi lời:

"Bệ hạ, thần đã mắc lỗi trong lời nói. Y quan của ngài chưa bao giờ nhắc đến ngài với thần. Dù sao, ông ấy hoàn toàn tập trung vào việc điều trị cho thần và các khoa điều trị trong trường y sắp bị hư hại...."

Vẻ mặt lạnh lùng của Nero dịu đi.

Nero xua tay: "Ta xử lý, ngươi trở về đi."

Eva bước ra khỏi phòng và định nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nero đang lật xem bản vẽ đột nhiên nói: "Hôm nay Hermann Heydrich khởi hành từ Charon. Tính toán thời gian, hắn sẽ đến thủ đô hoàng gia sau 6 ngày."

Eva đột nhiên cứng đờ.

Bàn tay đang cầm nắm cửa run lên không ngừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »