Chương 1

“Chủ thể số 234908 đã vào vị trí,” Yến Đại Bằng nói.

Biển tinh thần tối đen, tĩnh lặng. Không có ai trả lời.

Yến Đại Bằng nghi ngờ mình nghe nhầm, liền lớn tiếng hơn: “Chủ thể số 234908 đã vào vị trí!”

Vẫn không có ai đáp lại.

…Chết tiệt.

Anh ngây người. Hệ thống của anh đâu rồi??

Là một chủ thể thuộc tổ kịch bản dày dạn kinh nghiệm, nhiệm vụ hằng ngày của Yến Đại Bằng là xuyên qua các thế giới cốt truyện, điều chỉnh lại những đường dây truyện bị viết lạc hướng, kết thúc nhảm nhí, hoặc phát triển một cách khó hiểu, đưa chúng quay về đúng quỹ đạo.

Và lần này, nhiệm vụ của anh là nhập vai phản diện lớn nhất trong một cuốn tiểu thuyết cổ điển ngược tâm, ngược thân thuộc thể loại ABO có tên “The passion of the son” — vào vai bạo quân điên cuồng Nero.

…Là một trai thẳng, thực ra anh rất ngán việc đóng vai trong truyện đam mỹ.

Nhưng vai bạo quân lại quá hấp dẫn, luôn là vai nóng nhất trong tổ kịch bản. Dù gì thì, so với việc đóng những vai pháo hôi đáng thương chỉ có thể bám víu vào chân nhân vật chính để sống sót, đóng vai một bạo quân phản diện lại sướиɠ hơn hẳn. Chủ thể có thể xé toạc lớp mặt nạ nhân đạo, mặc sức làm loạn, tận hưởng đến khoảnh khắc cuối đời.

“Hệ thống, tôi đã gửi đơn khiếu nại cậu rồi đấy.”

Yến Đại Bằng dù đã khiếu nại nhưng vẫn không chờ được hệ thống, đành phải đọc lại nhiệm vụ nguyên tác một lần nữa.

Nhân vật thụ trong “The passion of the son” là Thánh tử của đế quốc — St.Lophes, mang đầy đủ mọi đặc điểm điển hình của nhân vật thụ trong các tiểu thuyết đam mỹ kinh điển: dung mạo tuyệt sắc, khí chất thanh khiết, là đóa hoa cao lãnh không thể bị vấy bẩn của đế quốc.

Từ khi sinh ra, cậu đã sống trong thánh điện của hệ sao Delphi, được nhận nền giáo dục thần chức nghiêm khắc nhất và được dạy rằng không bao giờ được có tư dục, phải dùng thân tâm thuần khiết để cầu nguyện cho dân chúng của đế quốc.

St.Lophes nghiêm túc lắng nghe giáo huấn, cẩn thận thực hiện nghĩa vụ của một thánh tử.

Nhưng không thể ngăn nổi đám người dưới quyền mình chỉ một lòng muốn đè cậu ra mà cọ xát trên thánh đàn.

Thế là trong phần đầu câu chuyện, những nhân vật ưu tú nhất dưới trướng đã lần lượt vượt qua mọi tầng cấm kỵ của thánh điện, dụ dỗ Thánh tử ngây thơ chưa hiểu sự đời, dẫn dắt cậu từng bước rơi vào vực sâu của du͙© vọиɠ…

Yến Đại Bằng vừa đọc vừa tự tát vào mặt để giữ cho đầu óc tỉnh táo giữa những đoạn miêu tả trần trụi kéo dài kín cả trang giấy.

Trong nguyên tác, bốn nhân vật công nổi tiếng nhất bao gồm: thủ lĩnh đội Lang kỵ của bạo quân Nero, Nguyên soái chiến thần của Đế quốc Ngân Hà, quân vương tối cao của quân đoàn mạnh nhất, và tể tướng đế quốc với nhan sắc hoàn mỹ. Tất cả đều là những nhân vật quyền lực, vậy mà không hiểu sao hễ thấy Thánh tử là không thể bước đi nổi.

Nhân vật phản diện gây tranh cãi nhất ở phần đầu truyện chính là người nắm quyền lực của đế quốc này — Hoàng đế của Đế quốc Ngân Hà...

Nero Augustus Caecis.

Khi còn nhỏ, cả gia đình Nero bị thảm sát. Trong lúc chạy trốn, hắn còn bị phế hai chân, vì vậy tính cách của hắn trong nguyên tác vô cùng khó ưa. Nero có tính tình âm u, lập dị, sở hữu ham muốn kiểm soát cực mạnh, và với bản tính đa nghi, hắn thậm chí tin rằng Thánh tử tuyệt đối không phải người tầm thường, sớm muộn cũng sẽ mang tai họa đến cho đế quốc.

Sự cố chấp kỳ quái này còn đạt đến đỉnh điểm sau khi Nero phân hóa thành Alpha. Từ đó, hắn dùng đủ mọi thủ đoạn tàn bạo để hành hạ và áp bức Thánh tử. Hắn tra tấn, giam cầm các thần chức đi theo bên cạnh Thánh tử, thậm chí còn thẩm vấn họ không chút thương tiếc. Vì thế, đến giữa câu chuyện, nhân vật của Nero đã bị độc giả đồng loạt yêu cầu xóa sổ sớm vì quá độc ác.

"Chết tiệt, hóa ra còn là người tàn tật à?"

Yến Đại Bằng dụi mắt thật mạnh, xác nhận lại rằng Nero trong nguyên tác đúng thật là một hoàng đế bị tàn phế, và lập tức cảm thấy trời đất trước mắt tối sầm.

Khi tổ kịch bản tung vai bạo quân ra, anh chỉ chăm chăm giành cho bằng được mà chẳng buồn đọc kỹ thiết lập nhân vật.

Một tên bạo quân vừa điên vừa tàn phế thì chắc chắn trải nghiệm và độ đã không còn như mong đợi!

Nhưng giờ đây anh đã tiến vào biển tinh thần của Nero, không còn đường lui nữa. Dù có bị ép buộc đến mấy, anh cũng phải hoàn thành vai diễn này.

May mắn thay, sau khi đọc kỹ từng câu từng chữ của nguyên tác, Yến Đại Bằng phát hiện ra Nero dường như chưa từng "giao đấu trực diện" với Thánh tử… Một tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Do bị phê bình thậm tệ, nhân vật Nero đã bị cho "ra rìa" từ giữa truyện.

Vào giai đoạn này, đế quốc phải đối mặt với cuộc xâm lược quy mô lớn của chủng tộc côn trùng. Do không có sự phòng bị nào, cộng thêm việc Nero đang trải qua cơn cuồng loạn hậu phân hóa Alpha, đế quốc nhanh chóng bị chủng tộc côn trùng và bọn tinh tặc không gian tàn phá, chia cắt.

Sau đó, đế quốc hoàn toàn sụp đổ, và nhân loại chính thức bước vào thời kỳ đen tối và hỗn loạn nhất trong lịch sử.

Vì mang bệnh di truyền tâm thần từ gia tộc, cộng thêm những chấn thương tâm lý trong chiến tranh, Nero trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. Hắn không chỉ hành hạ Thánh tử mà còn gϊếŧ hại thần dân, thiêu rụi thánh điện, làm ra vô số việc tàn bạo, trời không dung, đất không tha.

Cuối cùng, bốn nhân vật công không thể chịu nổi nữa, quyết định hợp lực đưa Nero lên máy chém, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và bi thảm của hắn.

“Khoan đã… Chẳng lẽ sau khi phân hóa, mình cũng sẽ bị điên sao? Nếu đã điên rồi thì còn tận hưởng đời bạo quân kiểu gì đây?”

Yến Đại Bằng ngẫm nghĩ.

Sau khi ôn lại nguyên tác, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Biển tinh thần tối đen và trống rỗng, chỉ có một ánh sáng mờ nhạt le lói từ nơi sâu thẳm nhất.

Yến Đại Bằng liền cử động tứ chi, bơi về phía nguồn sáng ấy.

Trong nơi sâu thẳm nhất, tĩnh lặng và tối tăm nhất của biển tinh thần, có một người đang ôm gối ngủ say.

Mái tóc bạc gần như trắng tinh đẹp đến lạ thường đang nhẹ nhàng trôi nổi trong làn nước đen thẳm, tựa như ánh trăng mờ ảo lan tỏa.

Vừa nhìn thấy mái tóc ấy, Yến Đại Bằng liền biết người này là ai.

Chính là linh hồn của nguyên chủ nhiệm vụ lần này – bạo quân điên cuồng khét tiếng, Nero Augustus Caecis.

Anh bơi lại gần hơn mới nhận ra, bạo quân bị cả thế gian căm ghét này dường như tuổi còn rất trẻ.

Nhìn qua, cậu ta có vẻ chỉ mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Thiếu niên tóc bạc nhắm mắt say ngủ, làn da toàn thân trắng như tuyết, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Chỉ có khuỷu tay và đầu gối điểm chút sắc hồng nhạt.

Ngay cả hàng lông mi của cậu cũng có màu bạc, phủ xuống mi mắt rất an tĩnh, khiến cậu trông vừa vô tội vừa ngoan ngoãn.

Đôi chân thon dài trắng muốt như tuyết, nhưng lại phảng phất chút ửng đỏ bệnh tật – có lẽ nguyên chủ hiện đang trong giai đoạn suy nhược nặng, nếu không, chủ thể như anh đã chẳng thể dễ dàng tiến vào biển tinh thần của cậu ta.

Nếu không phải vì đôi mắt cá chân đầy vết sẹo đáng sợ, thì thiếu niên này trông chẳng khác nào một bức tượng cẩm thạch hoàn mỹ trong thần thoại Hy Lạp, được vị thần tình yêu khắc tạc bằng tất cả tình cảm.

“Chà… cũng được đấy. Mù quáng chọn đại mà lại vớ được bảo vật thế này.”

Yến Đại Bằng nắm lấy mái tóc bạc mềm mại của thiếu niên. Nhìn rõ khuôn mặt ấy, bao nhiêu bực tức dành cho cái hệ thống vô dụng kia cũng vơi đi hơn phân nửa.

“Cũng thú vị đấy. Có khuôn mặt thế này, cho dù là phế nhân cũng đáng giá.”

Là người nhập vai, anh cần sử dụng thân thể của nguyên chủ, đồng nghĩa với việc trong cơ thể này chỉ có thể tồn tại một linh hồn.

Dù không hiểu vì sao khi anh tiến vào, linh hồn yếu ớt này vẫn chưa tiêu tán. Nhưng đúng như anh từng tự nhận xét: Yến Đại Bằng là một người chơi kỳ cựu, dày dạn kinh nghiệm.

“Được thôi, xin lỗi vậy. Dù sao cuối cùng cậu cũng sẽ bị chặt đầu mà...”

Anh lẩm bẩm, nhưng động tác lại không hề do dự chút nào.

Hai tay anh nắm chặt, siết mạnh lấy cổ của đối phương!

Theo động tác siết cổ, đầu của thiếu niên tóc bạc chậm rãi ngửa ra sau, giữa hàng mày hiện lên chút đau đớn ẩn nhẫn.

Cậu bắt đầu há miệng thở dốc, hàng mi dài bạc trắng run rẩy dữ dội. Dù vậy, đôi mắt vẫn không thể mở ra, như thể đang vùng vẫy trong một cơn ác mộng.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc tiếp theo...

Từ nơi sâu thẳm của biển tinh thần tối đen, đột ngột phóng ra những xúc tu vô hình khổng lồ!

Dù đã trải qua vô số nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Yến Đại Bằng gặp phải tình huống như vậy.

Không chút đề phòng, anh bị một xúc tu trắng quật bay ra xa, xoay vòng vòng, trôi dạt giữa không gian.

Anh hoảng hốt ngoái đầu lại, nhưng những xúc tu kỳ dị kia đã biến mất không dấu vết.

Linh hồn nguyên chủ vốn đang say ngủ giờ đã chậm rãi xoay cổ và mở mắt.

Yến Đại Bằng sững sờ.

Trên khuôn mặt tựa như tác phẩm điêu khắc của thiên thần ấy lại hiện ra một đôi mắt đỏ như hồng ngọc, đỏ rực tựa máu chim bồ câu.

Chính đôi mắt đỏ này đã khiến khí chất của thiếu niên biến đổi hoàn toàn, không còn chút gì liên quan đến sự “vô tội yếu đuối” lúc đầu.

【... Ai cho ngươi lá gan...】

Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ, thong thả, vẫn còn chút non nớt đặc trưng của tuổi trẻ.

Thế nhưng âm thanh ấy lại như luồn lách vào từng lỗ chân lông của Yến Đại Bằng, khoét thẳng vào não anh, đánh thẳng vào dây thần kinh thính giác.

【... Mà dám đến đây thách thức ta?】

【... Dám thách thức một người thuộc dòng họ Caecis, hoàng đế tối cao của Đế quốc Ngân Hà?】

Cùng lúc với tiếng nói của Nero vang lên, biển tinh thần vốn tối tăm cũng từ từ biến thành một không gian nhuốm sắc đỏ ảm đạm.

Toàn thân Yến Đại Bằng lạnh toát!

Anh muốn mở miệng kêu cứu hệ thống, nhưng ngay giây tiếp theo, trước mắt anh hiện ra cảnh tượng đáng sợ: chính thân thể của mình bị biển tinh thần bóp nát, từng chi và khoang bụng tan vỡ ngay trước mắt.

Không phải biển tinh thần chuyển thành màu đỏ, mà chính là máu của anh—

Phải rồi.

Yến Đại Bằng đột nhiên nhớ ra một thiết lập trong nguyên tác.

Hoàng tộc Caecis mà nguyên chủ thuộc về đã duy trì sự thống trị Đế quốc Ngân Hà suốt 900 năm nhờ vào sức mạnh chiến đấu hung bạo, cụ thể là sức mạnh tinh thần cấp SS vượt trội tuyệt đối.

"…Hệ thống… mẹ kiếp!! Cứu tôi với!! Hệ th… thống—"

Yến Đại Bằng không thể kêu lên lần thứ ba.

Luồng tinh thần lực mạnh mẽ như một bức tường khổng lồ không ngừng tấn công từ cơ thể thiếu niên, xé toạc linh hồn anh thành từng mảnh vụn.

Biển tinh thần trở lại tĩnh lặng.

Nero lơ lửng trong không gian, ánh mắt hướng về nơi kẻ xâm nhập vừa tan biến.

Cậu nghiêng đầu, vừa xoa bóp cổ vừa hơi nheo đôi mắt đỏ rực lại.

【...Hệ thống?】