Chương 13

Tống Tuyết Kiều vẻ mặt khó hiểu, cô đây là trêu chọc anh? Tại sao phải nhốt cô lại.

“Này, anh mở cửa ra đi, không phải muốn lấy nước sao?"

“Cô mặc quần áo vào trước đi.” Giọng Hoắc Chấn Đình có chút khàn khàn, chỉ là chính anh cũng không cảm giác được. Vốn anh có thể xoay người rời đi, nhưng anh cảm thấy cần phải nhắc nhở cô, đừng để cô gái tốt lại lầm đường lạc lối, dù sao cũng đã cứu được em họ mình.

Tống Tuyết Kiều không nói gì cúi đầu nhìn lên người mình, rõ ràng đang mặc quần áo.

Đúng rồi, thời đại này cũng không hưng thịnh loại quần áo hở hang này, cho nên anh ta nhìn không quen?

Cô phiền muộn mặc quần áo vào, sau đó lại mở cửa: "Lần này không sao, khụ khụ..." Đối phương không biết từ lúc nào châm thuốc hút, mùi cay nồng bay lên trước mặt của cô ngay khi cô mở cửa.

Tống Tuyết Kiều đối với thuốc lá có chút dị ứng, vừa ngửi thấy không phải ho khan chính là hắt xì, đôi khi thậm chí còn có thể không hiểu sao muốn ngủ.

Hoắc Chấn Đình bước vào đặt ấm nước bên ngoài trúc xuống, sau đó lạnh mặt nói: "Đồng chí Tống Tuyết Kiều, tôi có mấy câu muốn nói với cô.”

Tống Tuyết Kiều mở to hai mắt, rất nghiêm túc nhìn anh.

Hoắc Chấn Đình lập tức cảm thấy lời anh nói đến bên miệng có chút không nói nên lời, vì vậy hít một hơi cố ý tránh ánh mắt của cô nói: "Cô biết vừa rồi cô có hành vi gì không?"

“Không, không biết a?” Lãng phí nước?

"Nếu như ở thời chiến, hành vi như vậy của cô, tôi sẽ đem cô giao cho phía trên điều tra đều cũng là bình thường. Dụ dỗ quân nhân, rất có thể là hành vi gián điệp. Lần này coi như xong, lần sau tái phạm, đến lúc đó cũng đừng trách tôi..." Nói được một nửa anh cảm thấy không đúng, bởi vì đối phương tựa hồ khóc.

“Cô khóc cái gì?”

“Tôi, tôi chỉ rửa mặt mà thôi. Anh, anh còn muốn đem tôi giao cho người khác điều tra.” Nghĩ như thế nào a, Tống Tuyết Kiều khóc thật đúng là tìm không ra âm điệu, cô cảm thấy lần này xuyên việt thật sự là quá lừa gạt.

Mình cũng là bảo bối trong nhà a, tại sao tới đây bị người đàn ông thẳng thắn này quở trách, rửa mặt cũng nói là câu dẫn.

"..." Cô còn cải lý, ai mà rửa mặt ăn mặc như cô, hơn nữa ra mở cửa ít nhất cũng phải mặc quần áo vào chứ.

Nhưng khi đối phương khóc, cô sẽ khóc có lý do, anh sẽ không an ủi.

Không nghĩ tới anh cau mày đứng ở nơi đó làm cho Tống Tuyết Kiều càng thêm buồn bực, cô không ngừng khóc, không ngừng kêu oan: “Được, được, anh giao ra, anh giao tôi đến cục công an, tôi không thèm nhìn anh, anh vô ơn, tôi cứu em gái anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy, anh còn là quân nhân mà lại ức hϊếp những người phụ nữ tay không tất sắt của chúng tôi”.

... "Anh mới nói một câu, sao lại bắt nạt cô? Được rồi, thái độ của anh có chút vấn đề?

“Được, nếu dụ dỗ quân nhân các anh phạm pháp, sau này tôi không gặp anh nữa. Chúng ta cả đời không qua lại với nhau, anh đi, anh đi đi. "Nói xong một đôi tay nhỏ bé vươn tới dùng sức đẩy Hoắc Chấn Đình ra ngoài.

Kết quả anh còn không có phản ứng kịp, vì sao chính mình chỉ nói một câu trong lúc bất chợt biến thành cả đời không qua lại với nhau.

“Cô bình tĩnh một chút.” Anh hơi dùng sức giãy dụa, kết quả Tống Tuyết Kiều ốm yếu căn bản không khỏi bắn ngược, vì thế a một tiếng ngã về phía sau.

Hoắc Chấn Đình không ngờ cô lại bị va chạm mạnh như vậy, vội vươn tay ôm lấy cô, ai ngờ Tống Tuyết Kiều eo thon, thân hình nhẹ nhàng, vừa ôm cô đã lập tức áp vào l*иg ngực cong của anh.

Bởi vì nam chính sợ cứ như vậy bẻ gãy eo cô, cho nên theo bản năng tiến lên, nhưng anh tay dài, nắm lấy động tác này thật xấu hổ.

Hoắc Chấn Đình lúc này liền bối rối.

“Anh đi đi, để tôi yên, đi ra ngoài, đi ra ngoài. " Tống Tuyết Kiều trong lúc tức giận căn bản không chú ý tới động tác nhỏ của anh, trực tiếp đẩy người ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

Chờ đưa người ra ngoài cô ngã xuống giường hờn dỗi, lại đột nhiên nghĩ đến tại sao lại nói với nam chính cả đời không qua lại với nhau, thân thể còn không có việc gì chứ? Chẳng lẽ, bởi vì điều này cũng không thể thay đổi nội dung vở kịch cho nên không bị trừng phạt, nói cách khác chỉ cần cô không rời đi và không thay đổi cốt truyện của câu chuyện chính kỳ thật chính là không có chuyện gì?

Nhưng thực sự rất khó chịu, cô cảm thấy mình sắp đói rồi.

Đứng lên xoa xoa dạ dày, thời đại này còn có thời gian này chỉ sợ ra bên ngoài căn bản không kiếm được đồ ăn.

Chợt nhìn thấy trên bàn có một cái túi giấy, đáng lẽ vừa rồi nam chính đặt ở đây, mở ra thì thấy bên trong là bánh bao hấp, hình như đã nguội hẳn.

Không sao, có nước nóng.

Thế là cô tìm một cái cốc rót nước nóng ăn hai cái bánh bao là no nê, cô xoa xoa bụng, cuối cùng cảm thấy nam chính thật ra cũng tốt, ít nhất anh cũng biết chuẩn bị đồ ăn cho người khác.

Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng nói mua cho cô, nhưng một đường xách tới đại khái chính là ý này đi.

Âm thầm cộng điểm cho nam chính rồi đi giặt quần áo bỏ vào phòng rồi nằm vật ra giường đánh một giấc đến tám giờ sáng hôm sau.

Thời đại trong cuốn sách này hơi mô phỏng theo thực tế cuối những năm 1970, cho nên mỗi ngày sẽ có loa báo giờ, cô nhớ vừa rồi hình như mình có nghe thấy thông báo 8 giờ sáng, nhưng lại ngủ quên mất.

Hôm nay rốt cục không cần dây dưa với nam chính, chỉ là ngày hôm qua mình nói ra lời như vậy còn không biết phải làm. Chẳng lẽ thật sự cả đời không qua lại với nhau? Vậy nhiệm vụ của mình làm sao bây giờ, khẳng định không được.

Đang vò đầu bứt tóc, vừa định chải đầu rửa mặt liền nghe thấy có người gõ cửa, cô vội vàng mở cửa theo bản năng, sau đó lại nhìn thấy một khuôn mặt có chút đen kịt ngoài cửa, lúc này mới nghĩ đến mình vừa mới dậy còn không có mặc áo khoác.

Thật sự là nhiều chuyện, vì thế cô không chút nghĩ ngợi đóng cửa lại.

Hoắc Chấn Đình ở ngoài cửa cuối cùng cũng biết cô gái nhỏ này có thể là thật không cẩn thận, mặc áo len mở cửa, hơn nữa chắc là hôm qua cũng vậy, nếu không sáng nay cũng không biết là ai, mặc áo len ra mở cửa làm gì?

Thật sự là quá không có ý thức nguy cơ.

Nhưng mà, thật sự là cả đời không qua lại với nhau sao? Nhìn xem, lúc này thấy cô lập tức đóng cửa lại.

Anh có nên xin lỗi không?

Hoắc đoàn trưởng từ sau khi chiến đấu, lúc chiến tranh đã giữ lời hứa cho tới bây giờ chưa từng cùng người khác nói xin lỗi, hiện tại chịu thua trước mặt cô gái nhỏ này có chút không cam lòng, thế nhưng lại không có cách nào.

"Đồng chí Tống Tuyết Kiều, ngày hôm qua là tôi hơi nặng lời, có thể mở cửa được không?"

“Không…” Khi Tống Tuyết Kiều nghe thấy giọng điệu của đối phương dịu đi, cô cảm thấy mình cuối cùng đã tìm được bậc thang đi xuống, là con gái thì nhất định phải hạ giả vờ trước, đúng không?

"..." Hoắc Chấn Đình cảm thấy chuyện này thật sự khó khăn, vì vậy liền trầm giọng nói: "Là Hương Hương có việc..." Vừa nói xong, cửa mở ra, Tống Tuyết Kiều cài khuy trên cùng một bên khẩn trương hỏi: "Hương Hương làm sao vậy?"

Hoắc Chấn Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cô gái nhỏ này thật đáng yêu, rõ ràng đã đồng ý sẽ xa nhau đến chết, nhưng vừa nghe nói em họ có việc muốn làm thì lập tức mở cửa ra, điều đó cho thấy cô vẫn có một trái tim nhân hậu.