“Nói dối? Anh ta nợ tiền của tôi, các người đáng lẽ phải bắt anh ta, bắt tôi làm gì?”
Người này hoàn toàn không coi chuyện này ra gì, ông ta ngoan cố không nói một câu. Ông ta chắc rằng chỉ cần không nói, không thừa nhận thì những người này không có cách nào đối phó ông ta. Ông già bị bắt rõ ràng là không muốn hợp tác làm việc, ông ta bị bắt không hề nói sự thật mà không ngừng liều mạng phản kháng, hy vọng có thể thoát thân ra khỏi chỗ này.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng, người đến không phải ai khác mà là Diệp Hồng, Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hồng: “Như thế nào rồi? Lưu Dũng anh ta sao rồi?”
Diệp Hồng lắc đầu và ra hiệu rằng Lưu Dũng đã rời khỏi thế giới này. Thực ra mấy ngày này Lưu Dũng đã xuất hiện hiện tượng hồi quang phản chiếu rồi, khi anh ta hoàn toàn nhớ lại hết tất cả các tình tiết, không biết có phải anh ta đã buông hết chấp niệm cuối cùng trong lòng hay không, anh ta lựa chọn tin tưởng vào cảnh sát và giao tất cả cho anh ấy, kể cả tính mạng của anh ta. Mà lúc này bất luận người tới để phá rối hay là chính người nhà của anh ta chỉ sợ cũng không nghĩ tới điều này. Việc này đem đến kết quả mà tất cả mọi người đều không đoán được, cũng không ai có thể nói rõ ràng. Nói chung, Lưu Dũng vào thời khắc cuối cùng của mình cũng được coi là quay lại con đường đúng đắn, để lại một dấu ấn không thể xoá được trong cuộc đời của mình. Nhưng mọi việc lại không dừng lại tại đây.
“Cái đồ khốn nạn, ông có biết xấu hổ hay không hả? Ông nói anh ta là người thân của ông, thật ra ông chẳng phải là gì của anh ta cả, ông nói anh ta nợ tiền của ông, vậy ông lấy bằng chứng ra đây, lấy không ra chứng cứ tôi đi kiện ông tội gϊếŧ người. Ông có thể cứng miệng, có thể không nói gì, nhưng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho ông!”
Giang Thành hung ác nói nhưng người trước mặt rất rõ ràng là không thèm để ý. Anh thở dài, biết rằng cho dù ở đây một lát cũng không thể có kết luận gì, nếu đã như vậy thì đi tìm người nhà của Lưu Dũng tiến hành nói chuyện trước, dù sao bọn họ cũng đóng vai trò mấu chốt trong thời khắc cuối cùng. Nếu không phải có Lưu Dũng giúp một tay, chỉ sợ bọn họ bây giờ vẫn còn đang mờ mịt, cái gì cũng không biết. Còn chưa bước vào trong phòng, bên trong đã truyền tới tiếng khóc của hai mẹ con, khiến cho anh cảm thấy không thể chịu nổi. Áp lực rất lớn dồn vào trong lòng anh, anh biết rằng thứ anh phải gánh vác càng ngày càng nặng nề, những chuyện này từ từ chôn chặt vào trong lòng anh, anh cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, là anh không bắt được gã hề sớm hơn.
“Xin lỗi, là do tôi không thể bảo vệ tốt cho bọn họ.” Giang Thành tự trách nói.
“Đội trưởng Giang không cần nói nữa đâu, chúng tôi đều chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, Lưu Dũng là một người mệnh khổ, cũng phải cám ơn anh còn giúp anh ấy trong khoảng thời gian cuối cùng này để anh ấy có thể an tâm ra đi, hai ngày nay anh ấy ngủ nhiều hơn hai ngày trước.”
“Đây là một chút tâm ý cũng như lúc Lưu Dũng đi đã để lại bảy mươi vạn tệ cho các người. Các người nhận lấy đi, đây là lòng thành của chúng tôi và cũng là tài sản cuối cùng mà Lưu Dũng để lại cho các người.”
“Tôi hy vọng các người sẽ sử dụng tốt số tiền này, chỉ cần gã hề không lộn xộn nữa, như vậy thì mục đích của chúng tôi và nguyện vọng sau cuối của Lưu Dũng cũng được xem như là hoàn thành.”
“Tiền này chúng tôi không thể nhận, đây là số tiền thu nhập bất hợp pháp của anh ấy, các người nên làm thế nào thì làm thế ấy, cho dù là có khổ có mệt đến đâu tôi cũng sẽ nuôi hai đứa nhỏ lớn lên.” Vợ của Lưu Dũng cho rằng Diệp Hồng không nhịn được đem số tiền Lưu Dũng cướp được mà lấy ra.
Diệp Hồng lắc đầu nói: “Số tiền này, một phần trong đó chủ nhân là một người chết oan uổng, phần tiền còn lại là lòng thành của mọi người, cuộc sống sau này của các người sợ rằng sẽ rất khó khăn, sức lao động của cô cũng không có bao nhiêu, đứa nhỏ cũng chỉ mới học cấp ba, chỉ hy vọng số tiền này có thể giúp các người chống đỡ được một đoạn thời gian, các người nhất định phải nhận lấy, các người yên tâm, số tiền này là tiền hợp pháp.”
“Cấp trên và chúng tôi đều phê chuẩn hết rồi, các người cứ thoải mái mà sử dụng, cuộc sống sau này nếu như có khó khăn gì, các người có thể đến tìm chúng tôi, chúng tôi trước mắt sẽ tìm cách sắp xếp cho các người đi nơi khác, ít nhất là trước khi gã hề kia bị bắt và quy án.”
Diệp Hồng đem chuyện sắp xếp sau đó như thế nào đều nói cho vợ của Lưu Dũng, đây là chuyện mà bọn họ đã đáp ứng Lưu Dũng, bọn họ nhất định phải làm cho tốt, nếu không thì bọn họ có khác gì gã hề chỉ biết lợi dụng người khác kia? Giang Thành gật đầu, tuy rằng anh nhận thấy tình huống hiện tại Lưu Dũng đã chết rồi, người nhà anh ta cũng không còn bao nhiêu nguy hiểm, nhưng ai biết được gã hề điên sẽ làm ra chuyện gì, cho nên bây giờ cách tốt nhất đối với cô ta là nên làm ổn thoả một chút, đem một nhà bọn họ đi và ổn định trước.
Vợ của Lưu Dũng gật đầu: “Được, vừa hay chúng tôi cũng muốn rời khỏi thành phố này, tìm cho đứa nhỏ một ngôi trường mới, nó cũng sắp lên cấp ba, việc này sợ rằng chắc phải làm phiền các người giúp đỡ sắp xếp một chút rồi, không cần phải là ngôi trường rất tốt, chỉ cần là một ngôi trường phổ thông một chút là được, thật là rất cám ơn các người.”
Cô nói gần như bằng giọng điệu cầu xin, nhưng Giang Thành bọn họ sao có thể để mẹ con hai người lâm vào trong tình cảnh khó khăn như vậy? Gật gật đầu nói: “Không sao, các người cứ yên tâm. Chúng tôi khi rời đi sẽ lập tức sắp xếp hết cho các người. Ở một khía cạnh khác mà nói, các người cũng là nạn nhân.”
Giang Thành giao hai mẹ con này cho Diệp Hồng, bản thân thì đi xử lí các việc khác. Anh tuyệt không tha thứ cho người đã phá hỏng hết tất cả mọi thứ vào thời khắc cuối cùng. Giang Thành nghĩ như vậy cũng là vì sự phát triển của vụ án, cũng là vì cái chết của Lưu Dũng, anh cảm thấy Lưu Dũng không nên chết như vậy, không nên cứ như vậy mà kết thúc, anh cảm thấy không đáng thay Lưu Dũng.
“Đi đưa ông ta vào trong phòng.” Giang Thành đi đến căn phòng giam giữ ông già, chỉ rằng anh muốn đem ông ta đi, người đàn ông cứng nhắc lập tức không vui.
“Các người dựa vào đâu mà đòi đưa tôi đi? Các người cho tôi là trợ thủ! Tôi xem ai dám làm gì tôi. Các người nói xem tôi phạm phải tội gì, cảnh sát các người cũng không thể tùy tiện đưa người đi như vậy!” Người đàn ông tiếp tục hét lên, nhưng mà Giang Thành không nói lời nào, lấy còng tay ra, giữ chắc ông ta ở sau lưng, đưa ông ta ra khỏi phòng bệnh.
“Chỉ dựa vào việc ông ngụy tạo thân phận bản thân, ép chết Lưu Dũng, những chuyện này đủ để một người làm chết nghi phạm do sơ suất tự nhiên ở tù bảy ngày cũng không có vấn đề gì!”
Nếu nhứ tìm hiểu sâu thêm chắc chắn sẽ tìm ra manh mối, Giang Thành hoàn toàn không lo lắng. Những người như vậy chắc chắn rằng trên người không thể nào sạch sẽ được.
Trên chuyến tàu đi đến thành phố khác. Người phụ nữ khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng không ngừng mặc niệm, cầu phúc cho bản thân phải bình an, một bên thì tự an ủi bản thân, nơi đây dù sao cũng là trên xe lửa, sẽ không có ai dám làm loạn ở trên đây, bà ta cứ an ủi bản thân như vậy.
“Bà rốt cuộc tìm cho tôi thứ phế vật gì vậy? Làm sao mà để dễ dàng bị bắt được như vậy, ông ta có nói những thứ không nên nói ra không hả?” Đột nhiên sau lưng bà ta có một người mở miệng nói. Cả người bà ta đổ mồ hôi lạnh, tại sao lại như thế này? Tại sao đến nơi này mà bà ta vẫn không thể trốn thoát được chứ.
“Đừng quay đầu lại, bà thành thật mà nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ nhỏ giọng trả lời: “Tôi đã từng nói với anh rồi, từ khi mà chồng tôi đi vào đến giờ, tôi cũng không có làm những chuyện như vậy nữa, làm nghề này cũng chẳng có mấy người, anh kêu tôi lập tức tìm, tôi đi đâu tìm người cho anh?”
“Chỉ có thể tùy tiện nghĩ ra một cách. Ông ta có thể kiên trì được hay không thì tôi cũng không biết.”
“Bà không từ mà biệt như vậy là muốn đi đâu? Bà tưởng chỉ cần như vậy là có thể trốn thoát khỏi tôi sao?”
“Tin hay không tùy anh, những việc mà tôi có thể giúp chỉ có từng này thôi, bây giờ anh lấy oán trả ơn như vậy thật sự sẽ tốt sao? Còn nữa, tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi và chồng tôi xảy ra chuyện gì, vậy thì thân phận của anh tuyệt đối sẽ có người nói cho cảnh sát biết.”
Người phụ nữa siết chặt cái túi trong tay, mở miệng lớn không ngừng hít thở không khí, đột nhiên có một vị nhân viên phục vụ bước tới: “Cô ơi, cô có sao không? Cô có sao không?”
Người phụ nữ sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ trước mặt, mà người phía sau đã rời đi lúc nào không hay biết.
“Yêu, đội trưởng Dương sao lại có thời gian đến xem xét thi thể vậy? Thi thể này có vấn đề gì sao? Gần đây không có ai mang người chết đi đâu.”
Trong khoa Pháp y của Đội cảnh sát hình sự, Dương Lạc mở cửa tủ lạnh chứa người chết ra thêm một lần nữa, chỗ nãy chủ yếu là của bố Dương, Dương Lạc không nói nhiều lời, anh ta mở cái tủ của Dương Minh Vũ ra. Anh ta dùng tay nhẹ nhàng cào cào lớp màng nhầy trên mũi của Dương Minh Vũ bằng tăm bông. Anh ta hy vọng có thể tìm thấy được đáp án mà anh ta muốn ở trong đây. Lấy tăm bông ra, anh ta lấy ra một số bằng chứng mà anh ta thu thập được từ nhà máy lần trước, một mình bước vào phòng thí nghiệm, nhìn từng người từng người bạn thân lâu năm của mình phải lang bạt đầu đường, mặc dù đã luôn cho bọn họ rất nhiều dịch vụ nhưng dù vậy, anh ta cũng có phần bất lực và tự trách. Anh ta luôn cảm thấy là do bản thân đã bỏ sót điều gì đó mới khiến cho tất cả mọi thứ không được tìm thấy một cách nhanh chóng. Cho nên anh ta sẽ không bao giờ dừng tìm kiếm. Nhưng mà đối với anh ta mà nói việc tìm đáp án cho vấn đề này không hề dễ.
Bật kính hiển vi lên, anh ta bắt đầu quan sát niêm mạc trong hốc mũi, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng rõ ràng nhà máy nơi mà bọn họ đến đợt trước không phải là hiện trường vụ án đầu tiên mà bọn họ muốn, vậy hiện trường vụ án đầu tiên rốt cuộc ở đâu, sợ là cũng không có ai biết. Nhưng Dương Lạc đã phát hiện ra vấn đề, ngay ở trên lớp màng nhầy trong khoang mũi của Dương Minh Vũ, bụi ở bên trong rất rõ ràng là bụi từ một nhà máy gạch đỏ, điều này giúp bọn họ thu hẹp phạm vi, cũng có lẽ câu trả lời đã ở trước mắt rồi.
"Ông tên là gì?”