Sau khi vị luật sư kia mất, bên trong thành phố bắt đầu có tin đồn. Mọi người nói lúc cha con nhà họ Dương làm ăn ở nước ngoài đã gϊếŧ chết em gái của mình nên về sau mới bị quỷ truy sát nên mới dẫn đến tình cảnh thảm thương như ngày hôm nay.
Nhưng thực tế, Giang Thành cũng biết những tin tức lưu truyền trong phòng bệnh không hề đáng tin. Nguyên nhân thực sự đằng sau chuyện này vẫn cần phải tìm hiểu thêm.
Và đương nhiên là chuyện này có liên quan tới gã hề, vị luật sư kia cuối cùng vẫn không nói hết mọi chuyện cho anh biết.
“Đây không biết đã là vụ án thứ mấy rồi, các anh nhận được không biết bao nhiêu vụ án từ tay đại đội cảnh sát giao thông chúng tôi rồi. Các anh đúng là chuẩn bị đè bẹp đại đội cảnh sát giao thông chúng tôi để lấy thành tích rồi.” Người của đại đội cảnh sát giao thông nhìn Giang Thành và cười.
Lần này không cần Trương Minh Sơn tới chào hỏi nữa mà về cơ bản là Giang Thành cầm theo một số chứng cứ của luật sư đó tới. Giang Thành thở dài một hơi: “Hai hôm trước, người anh em này vẫn sống ngon lành ở chỗ của chúng tôi. Nhưng anh ta lại cứ muốn chạy ra, đấy anh nhìn xem như vậy có hay không? Hầy, vậy mới nói tất cả đều có số mạng.”
“Tôi hỏi một chút, vụ án này lớn đến đâu vậy. Nghe anh nói thì người trước người sau dính líu tới thì cũng không ít hơn bốn mạng người đâu nhỉ.”
Giang Thành cười cười bất đắc dĩ, cho dù đây là đồng nghiệp của mình nhưng cũng có rất nhiều chi tiết anh không thể nói ra được. Hơn nữa đâu chỉ dừng lại ở con số bốn mạng người.
Diệp Hồng đang ở trong viện làm công việc với Lưu Dũng.
“Vị luật sư này là luật sư do cha con nhà họ Dương mời về. Lúc trước anh ta không phối hợp hợp tác với chúng tôi. Hiện giờ muốn phối hợp thì e rằng cũng không phối hợp được nữa rồi. Tôi nói những điều này không phải để dọa dẫm anh mà tôi chỉ mong anh hiểu rằng người đã thuê anh là một tên điên cuồng không có trái tim. Anh đừng trông chờ rằng, anh giúp anh ta giữ bí mật thì anh ta sẽ đối xử tốt với anh.”
“Nguyên nhân duy nhất vì sao bây giờ anh vẫn bình yên vô sự nằm trong bệnh viện là bởi vì bên ngoài kia còn có những người đó.”
Diệp Hồng chỉ vào mấy người cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài: “Chính là những cảnh sát mà anh nghĩ là không phải đối thủ của hắn.”
Diệp Hồng nói thông tin về vụ tai nạn giao thông thảm khốc mới xảy ra sáng nay cho Lưu Dũng nghe. Vợ của Lưu Dũng ngồi ở một góc phòng nhìn người đàn ông trước mặt.
Chỉ trong thời gian vài ngày mà gia đình cô đã trải qua quá nhiều biến cố, lúc đầu cô còn cảm thấy hơi khó chịu khi sống trong gia đình này, nhưng dù sao cũng là một gia đình còn ít nhiều hy vọng. Vậy mà đột nhiên mọi thứ lại thành ra như vậy.
Cô không biết nên làm thế nào, thậm chí cô còn cảm thấy tuyệt vọng. Ở trong tình cảnh tuyệt vọng này cô thấy mình không còn tìm được hy vọng nữa.
Và cô hoàn toàn không hiểu những suy nghĩ của chồng mình. Lúc bình thường Lưu Dũng là một người trầm tư ít nói, cô không thể chấp nhận được việc anh ta không nói bất cứ một câu gì. Trên thực tế người đàn ông này vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối.
“Anh nói gì đi Lưu Dũng. Đã đến nước này rồi, anh phải cố để giành lấy cơ hội để bọn họ có thể cho anh một con đường sống. Chẳng lẽ anh thật sự muốn bỏ lại hai mẹ con em sao? Anh có còn là con người nữa hay không? Những gì anh đã hứa với em chỉ là nói suông thôi sao?”
Nhưng cuộc cãi vã như vậy không biết đã xảy ra bao nhiêu lần bên trong bệnh viện.
Nhưng Lưu Dũng vẫn giữ thái độ rất lạnh lùng, anh ta không hề muốn nói gì.
Hoặc có thể anh ta dùng cách im lặng để chống đối lại cảnh sát.
Bên phía Lục Hạo, công việc cũng rơi vào ngõ cụt.
Nhiệm vụ của tổ bọn họ tưởng chừng có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại không có quá nhiều thông tin để khai thác. Những tài liệu bọn họ có trong tay cũng đã sắp xử lý xong, anh ta cùng với các thành viên trong đội làm xuyên đêm để giải thích những số liệu đó ra và bắt đầu liên lạc với ngân hàng.
Sau đó là liệt kê những tài khoản đó ra nhưng cho dù điều tra thế nào cũng không tra ra được, hay nói một cách chính xác là điều tra ra xem tiền từ đâu đến được tài khoản của Lưu Dũng.
Trong đó còn có bảy tám tài khoản chuyển tiền cho nhau. Hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau, rõ ràng là bảy tám tài khoản này đều có liên quan tới gã hề. Nhưng thông tin thực tế của những thực tế này lại rất khác nhau.
Không ai có thể làm rõ được mối liên quan giữa chúng với nhau. Chính điều đó khiến tất cả mọi người cùng rơi vào ngõ cụt.
Nhưng phía của Giang Thành chỉ là tạm thời dừng lại. Từ trước tới giờ mục tiêu của anh chưa bao giờ rời khỏi văn phòng luật sư kia, cái chết của vị luật sư kia cũng không hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
“Lúc trước còn nói hệ thống mạng của bên văn phòng luật sư rất an toàn nhưng hiện giờ anh thấy sao?”
Giang Thành hỏi một nhân viên kỹ thuật bên cạnh, chính là người đã giám sát văn phòng luật sư kia cùng anh lần trước. Lúc trước anh ta còn dùng các biện pháp kỹ thuật để lấy được quyền giám sát của văn phòng luật. Nhưng hiện giờ nhìn lại thì e rằng gã hề đã biết hết tất cả những chuyện này.
“Được rồi, anh đừng cà khịa tôi nữa. Làm sao tôi có thể ngờ được đến những chuyện như thế này. E rằng sợi dây này đã đứt hoàn toàn liên kết với thế giới bên ngoài, tôi chỉ còn thể tìm thấy địa chỉ IP cuối cùng của anh ta, có lẽ là nơi này. Nhưng nhìn từ tình hình bị xâm nhập của hệ thống này, tôi không thể truy ngược lại được. Kỹ thuật của chúng rất mạnh, ít nhất thì cũng mạnh hơn của tôi.”
Nhân viên nhìn Giang Thành đầy bất đắc dĩ và nói, thật sự anh ta rất muốn giúp đỡ nhưng tình hình thực tế lại không cho phép.
Giang Thành gật đầu hài lòng rồi nói: “Không sao, anh có thể giúp tôi tìm được tới nơi đó là tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi? Sợi dây dùng cho camera bên trong văn phòng luật sư đó có cần giữ lại đây không? Nếu không thì tôi bảo người cắt xuống, xem có tìm được dấu vân tay nào trên đó không.”
Nhân viên kỹ thuật nhanh chóng trả lời: “Nếu cần thì các anh cứ lấy nhưng có một chuyện này anh phải chú ý. Cái địa chỉ mà tôi tìm ra cho anh có thể chỉ là địa chỉ IP cuối cùng, có thể là bất cứ đâu.Vậy nên anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý, mọi người rất có thể lại tìm thấy một cái ngõ cụt khác.”
“Không sao đâu, anh ta nhất định không tùy tiện chọn một nơi bình thường để đặt thứ này, nhất định phải có nguyên nhân của nó. Cảm ơn anh vì đã đưa địa chỉ kia cho tôi, nhưng địa chỉ này không phải ở ngay trong thành phố của chúng ta sao? Vậy nên tôi nghĩ địa chỉ này rất có ý nghĩa.”
Giang Thành nhìn thông tin vừa mới nhận được, anh cảm kích nói: “Rất xin lỗi vì lần trước đã kéo anh vào chuyện này. Anh không bị làm sao chứ? Nếu có thì anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuộc lỗi.”
“Đội trưởng Giang, anh nói gì vậy? Không sao đâu, mọi người đều là vì phá án mà. Tôi thông cảm được cho anh. Nếu anh cần tôi giúp gì thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Giang Thành gật đầu: “Được, vậy chúng ta liên lạc sau.”
Nói xong, Giang Thành lái xe vào trong thành phố, tới địa chỉ mà anh vừa mới nhận được kia.
Đang lái xe, anh đột nhiên cảm thấy đây là một nơi khá quen. Đây không phải chính là con phố mà người của tiệm cầm đồ nói với anh là nơi bà chủ gϊếŧ người kia ở sao.
Không lẽ cái địa chỉ này thật sự ở đó sao?
Giang Thành đột nhiên cảm thấy không thể hiểu được. Anh không thể tin được bà chủ ở nơi đó lại tham gia vào chuyện này?
Nhưng tất cả mọi thứ e rằng phải đợi đến khi anh tới đó rồi thì mới biết được. Trước lúc đó anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này anh đã rút kinh nghiệm được của chuyện lần trước, anh phải có sự chuẩn bị trước vì nhỡ đâu hiện giờ đang có người mai phục anh ở đó.
Anh dẫn theo một nhóm nhỏ bốn người tới nơi đó, lần này bọn họ không lái xe cảnh sát mà mặc thường phục, lái xe riêng tới con phố đó.
Nhưng rõ ràng nơi này không phải là nơi bà chủ kia ở, bọn họ nhanh chóng tìm tới được tòa nhà được mô tả bên trên địa chỉ.
“Đội trưởng Trương, anh xem chúng ta có cần lên đó không?” Một người đồng nghiệp chỉ vào tòa nhà đó, rõ ràng là anh ta không biết nên làm gì.
“Không ai có thể ngờ được đám tội phạm mà chúng ta truy tìm lâu như vậy lại ẩn nấp trong một tòa nhà không có gì đặc biệt như thế này. Hơn nữa còn ngay ở trung tâm thành phố, điều này thật quá bất thường.”
Giang Thành nhìn bọn họ rồi cười: “Sao không dám lên sao?”
Mấy thành viên trong đội lập tức xua tay: “Anh nói cái gì vậy, sao lại không dám lên chứ? Chỉ là chúng tôi đang tò mò, nơi này trông không giống như nơi ở của tên tội phạm đó.”
Giang Thành gật đầu: “Ừ, đây có thể chỉ là một nơi lưu trữ thông tin. Như vậy đi, hai người ra phía sau xem xem tòa nhà này có cửa sau hay không. Hai người các cậu theo tôi lên trên, chúng ta đi thẳng lên từ phía trước.”
Giang Thành rút khẩu súng lục ra, mấy cấp dưới lập tức gật đầu và càng hiểu rõ mối nguy hiểm trong lần hành động này. Không một ai bất cẩn. Nhưng đến khi mấy người Giang Thành đi vào bên trong thì anh mới biết tất cả những gì bọn họ lo lắng trong lòng đều là thừa thãi. Tòa nhà này đã cháy đen thùi lùi, không nhìn rõ hình dáng lúc trước là thế nào.
Rõ ràng là có người đốt nơi này đi, căn cứ vào những dấu vết còn lại thì chắc nơi này mới bị đốt cách đây không bao lâu. Cảm giác thất bại quen thuộc lại dâng lên trong lòng. Giang Thành thở dài một hơi. Cuối cùng vậy là anh chậm hơn một bước.
“Đội trưởng Giang, chúng tôi sờ ở đằng sau thấy nơi này đã bị dán giấy niêm phong. Xem ra là do đội phòng cháy chữa cháy lúc trước để lại. Anh xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” “Hai cậu đi hỏi thăm người dân sống xung quanh khu vực này, hai cậu liên hệ với đội phòng cháy chữa cháy gần đây xem tình hình thế nào. Phong tỏa hiện trường để những người trong tổ chuyên án tới đây thu thập chứng cứ.”
Giang Thành bố trí công việc cho mọi người đâu ra đấy nhưng anh hiểu rõ dưới vòi nước cao áp để dập lửa của đội phòng cháy chữa cháy, không còn chứng cứ nào trên đời này có thể giữ được hoàn chỉnh và không chịu chút tổn hại nào.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mặt, anh vừa phiền não vừa cảm thấy hơi bất lực. Nhưng cho dù thế nào anh nhất định sẽ tìm được kết quả ở manh mối lần này.
Nhưng rõ ràng là với nơi này, gã hề có đầy đủ khả năng để xóa sạch mọi chứng cứ, với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ không để lại chút dấu vết nào.
Có lẽ giống như những gì anh nói, chắc là anh phải đợi tới cơ hội lần sau. Đi lên trên lầu nhìn xuống, Giang Thành lại nhìn thấy cửa hàng hoa và chim kia. Không hiểu vì sao, tự nhiên anh lại muốn tới đó một lát.
Anh đi xuống lầu, đi vào cửa hàng chim và hoa kia một lần nữa: “Bà chủ, không ngờ là tôi phải không? Bà có biết vì sao tòa nhà sát vách bị cháy không?”
Giang Thành giống như một người bạn cũ, anh không hỏi thăm gì mà hỏi thẳng bà chủ đứng đối diện.
Bà chủ rất bình tĩnh: “Anh xem có trùng hợp không, chính là lần trước lúc anh tới đấy.”